“Không  em thích ăn gì nên  bảo dì giúp việc  mua chút nguyên liệu với cán bột  sủi cảo. Tí nữa, em  ăn sủi cảo  thức ăn khác đều .” Cố Húc    . Trái với sự khẩn trương của cô,   thong dong như  sớm hình thành thói quen ở chung với . Từng câu  thốt lên hết sức tự nhiên.
“Em ăn gì cũng .”
Tuy giọng   bình thản nhưng  kỹ vẫn phát giác  chút căng thẳng.
Nãy Cố Húc  chú ý nên giờ mới phát hiện  cô gái nhỏ   đường  thả chậm vài bước. Ban đầu còn  song song với  mà giờ cô   tự chủ  mà  chậm hơn, thành  theo phía .
Thói quen   .
Cố Húc dừng chân, cúi đầu xoay   cô, trầm giọng hỏi: “ là hổ ? Em sợ   bên cạnh sẽ  ăn?”
Vốn Nguyễn Tinh Trầm cúi đầu theo  nên  thấy  đằng  dừng chân,  cẩn thận đ.â.m luôn đầu  n.g.ự.c .
Thoạt  Cố Húc trông khá gầy nhưng   thói quen tập thể hình nên  đ.â.m một cái chẳng mảy may nhúc nhích. Ngược ,  đ.â.m   lui về  vài bước.
May , Cố Húc phản ứng nhanh nên đỡ  cô, tránh khỏi việc ngã.
“Không  chứ?”
Cố Húc  buông tay ngay mà nắm cánh tay cô, lo lắng .
“Không ,   .”
Nguyễn Tinh Trầm lắc đầu. Tuy trán  đau nhưng   gì đáng ngại. Cô xoa nhẹ mấy cái  ngẩng đầu  , hỏi: “Thầy Cố,    gì đó?”
Bình thường, Cố Húc mà thấy cô ngoan ngoãn, trông đáng thương thế  sẽ bỏ qua, nhưng nay   thể dễ dàng cho qua . Anh  cô,  buông tay, : “Vì    bên cạnh , bóng   thế ?”
Nguyễn Tinh Trầm  rõ, chẳng dám  , chỉ nhẹ giọng : “Em, em  chú ý.” Đâu  cô  chú ý, chỉ là cô  thói quen thích   .
Như , cô mới  khẩn trương.
Cố Húc    ? Thế nên,  cúi đầu, hung dữ hỏi: “Sau  em còn thế ?”
Nói xong,  chẳng đợi  đáp   tiếp: “Cô gái nhỏ,    từng  với em rằng tính tình    ? Nếu  em   lời , chạy theo hướng ngược ,  dắt tay em  nhé?”
“Hay là…”
Cố Húc  tới đây,  , giọng điệu  thấp hơn một chút: “Em   nắm tay em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-79-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Khuôn mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ bừng vì câu  của Cố Húc.
Mới đầu là mặt,  lan tận  tai, cuối cùng thiêu luôn phần cổ. Cho dù  đeo khẩu trang lẫn kính mắt, cô vẫn  che giấu  sự ngượng ngùng. Cô  dám  , chỉ cúi đầu, mũi chân nhẹ di  mặt đất. Mà Cố Húc  cố tình  cô chằm chằm.
Cứ như kiểu cô  đáp sẽ  để cô .
Nguyễn Tinh Trầm hết cách, đành nhẹ giọng : “Không,  .”
“Hử? Không  cái gì?”
Có  câu trả lời  thêm bộ dáng thẹn thùng của cô  Cố Húc kìm  nổi  trêu: “Không   nắm tay  là     ?” Dứt câu,  còn bổ sung thêm: “Cô gái nhỏ, lúc  chuyện   . Em định cúi đầu  chim cút ?”
Nguyễn Tinh Trầm nào  Cố Húc  chịu thuận theo, chẳng buông tha.
Cô  bực  thẹn   dám phản bác , đành  nén sự ngượng ngừng ngửa mặt, mềm mỏng : “Sau , em   theo   nữa, cũng … cúi đầu khi  chuyện với .”
Sợ   tiếp, cô đỏ mặt : “Thầy Cố, chúng  mau  thôi.”
Có  câu trả lời như mong , Cố Húc ngừng trêu. Dù  thì cô gái nhỏ cũng  quá nhiều thói quen “”,  sẽ  biện pháp để cô sửa .
Anh ,   thêm.
Đi theo cô  nhà.
Vừa bước  cửa, di động Cố Húc reo lên. Liếc thấy  gọi là Ngô Nguyệt,  nghĩ chỉ  một khả năng. Cúi đầu  Nguyễn Tinh Trầm đang đổi giày,  dịu dàng : “Em đặt mấy món đồ   bếp ,   nhận điện thoại.”
Đợi cô gật đầu “” một tiếng,  mới   sân,  cách khá xa mới bấm nhận: “Nói .”
Mê Truyện Dịch
Điện thoại   kết nối, đầu bên   vang lên giọng Ngô Nguyệt: “Anh Cố, chuyện  bảo em tra  chút manh mối . Chị Nguyễn là  thành phố B. Bố ruột qua đời lúc chị  ba tuổi,  tái hôn.  đến khi chị  15 tuổi,  cũng rời …”
Cái , Cố Húc .
Vì ,    gì, cứ  yên ở trong vườn, im lặng ngắm cô gái nhỏ thông qua lớp kính cửa sổ sát đất. Cô gái nhỏ cần cù như chú ong mật . Đầu tiên, cô dọn thức ăn và trái cây  bếp,   tìm bình hoa sạch sẽ, rót đầy nước, cắm hoa hướng dương .
Bây giờ đang tìm chỗ thích hợp để đặt.
Ngô Nguyệt  hề thấy kỳ quái khi    tiếng , tiếp tục báo cáo những gì  điều tra: “Cái c.h.ế.t năm đó của  chị  chẳng vẻ vang gì. Nghe , bà   c.h.é.m c.h.ế.t do tranh chấp khởi kiện  chồng thứ hai. Cha dượng chị Nguyễn cũng vì hành vi g.i.ế.c  mà  tống  tù.”