Đây vẫn là  đầu tiên trong vòng mười năm trở  đây, cô đón một trận tuyết lớn. Tuyết trắng xóa như hô biến cả thành phố thành vương quốc băng tuyết.
Nguyễn Tinh Trầm  thích tuyết, từ nhỏ  thích. Vì , khi thấy tuyết rơi bên ngoài, cô mặc thêm áo khoác  chạy .
Cửa mở  đúng lúc cửa đối diện cũng mở. Cố Húc mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám,   bắt gặp gương mặt kích động xen lẫn hưng phấn của Nguyễn Tinh Trầm liền nhướng mày: “Sao thế? Vui lắm ?”
“Thầy Cố, bên ngoài tuyết rơi .”
Nguyễn Tinh Trầm thấy , lập tức chia sẻ niềm vui của bản .
Cô  rộ lên  . Có điều, ngày thường cô chỉ  nhẹ, cùng lắm thì khi   mặt Cố Húc, nó  xen chút ngại ngùng.
Mê Truyện Dịch
Hiếm khi Cố Húc  thấy cô bộc lộ cảm xúc  chút che giấu.
Không  kìm nén cũng  che giấu, chỉ  niềm vui vô tận. Dường như, niềm vui cô  thể lây lan nên tâm trạng Cố Húc  hơn hẳn. Đôi mắt phượng híp , cất giấu ý , giọng  trầm thấp dịu dàng: “Muốn  ngắm tuyết?”
Nguyễn Tinh Trầm gật đầu.
Thấy cô vui vẻ, Cố Húc  cản: “Em   cứ  .  liên lạc với dì giúp việc , chốc nữa bà  sẽ mang đồ ăn sáng qua.” Nói xong,   thoáng qua quần áo Nguyễn Tinh Trầm đang mặc. Tuy áo lông vũ  dày nhưng  che phần cổ. Ở trong nhà thì   chứ  ngoài sẽ  lạnh.
Anh nhíu mày: “Em chờ chút.”
Dứt câu, Cố Húc    phòng.
Không lâu ,    cùng găng tay và khăn quàng cổ. Anh  đeo lên giúp cô  nhỏ giọng dặn dò: “Thích tuyết cũng    bản   cảm lạnh. Hôm nay trời  lạnh, nếu  cảm thì   cứ uống thuốc là xong .”
Khăn choàng lông dê  bao kín cổ, Nguyễn Tinh Trầm  cảm nhận  sự ấm áp nó đem tới.
Sự kích động của cô dần  thể bằng vẻ sửng sốt. Cô ngẩng đầu, ngơ ngác  Cố Húc, trông như  choáng váng.
Trên cổ  chỉ  sự ấm áp từ khăn choàng mà còn  nhiệt độ đầu ngón tay Cố Húc lưu . Anh cúi đầu giúp cô sửa sang  khăn quàng cổ, động tác  cẩn thận  nghiêm túc, hàng lông mi rủ xuống  dài   cong như hai phiến quạt hương bồ.
Tim Nguyễn Tinh Trầm bỗng đập rộn ràng trong nháy mắt.
Mới đầu, nó chỉ  đổi với biên độ  nhỏ,  thì càng lúc càng nhanh. Thậm chí, cô còn sinh  ảo giác Cố Húc   tiếng tim  đập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-85-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Mắt thấy Cố Húc sắp đeo găng tay giúp , mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ bừng. Đột nhiên, cô lui về  mấy bước, cố gắng kiềm  cảm xúc của , cúi đầu  nhỏ: “Để, để em tự .”
Cố Húc  cô,   gì, chỉ duỗi tay đưa găng qua.
Nguyễn Tinh Trầm đeo găng xong, vội vàng  một tiếng cảm ơn với   chạy thẳng xuống  tầng. Chạy  một  xa  cô mới đưa tay ấn  n.g.ự.c , ngay vị trí tim. Có vẻ nơi đó cũng cảm nhận  sự bồn chồn nên từ tay đến tim cô đều thấy tê tê.
Trên cổ như còn giữ  độ ấm nơi ngón tay Cố Húc.
Nguyễn Tinh Trầm  tự chủ  mà chỉnh trang  khăn quàng cổ. Chẳng  là cô đang  gạt  cảm giác nôn nao   mang sự ấm áp đó giấu vĩnh viễn nữa.
Cố Húc  theo bóng dáng cô  chạy  xa. Mặc dù cách một , nhưng  vẫn nhận   sự hoảng hốt, lúng túng của cô. Anh cứ  ở đó, mỉm  chứ  xuống ngay. Đợi đến khi  thấy cô trong tầm mắt nữa, mới chầm chậm  xuống tầng.
**
Nghịch tuyết xong là đến bữa sáng.
Maggie gọi điện thoại đến: “Tinh Trầm, bốn giờ chiều nay buổi phỏng vấn của em bắt đầu. Đến lúc đó, tài xế sẽ qua đón em. Nội dung buổi phỏng vấn chị cũng gửi đến điện thoại em  đấy.” Nói xong, cô   hỏi thêm: “Thật sự  cần phái thêm một trợ lý đến chỗ em?”
Cố Húc cũng gọi điện thoại trong phòng khách, hình như là trò chuyện cùng  nhà.
Nguyễn Tinh Trầm   ghế sofa ôm Bình An,  chuyện với Maggie: “Không cần, em một  vẫn .” Mấy ngày   rời khỏi đoàn  phim cô  cho Lâm Hạ nghỉ, để cô nàng về nhà ăn tết nên công việc mấy ngày nay đều do một  cô xử lý.
Thật , cô thấy  bình thường. Mấy năm nay cô   thế.
Hơn nữa, công việc mấy ngày   quá phiền phức. Một buổi phỏng vấn thêm một buổi chụp hình,  cần chạy tới chạy lui,  cô vẫn .
Maggie thấy cô  chịu cũng   thêm, chỉ dặn dò: “Được . Nếu  chuyện gì em cứ liên lạc với chị, mấy ngày nay chị ở thành phố A.” Vừa dứt câu, cô    tiếng mèo kêu nên tạm dừng động tác cúp máy, nghi hoặc hỏi thêm: “Em nuôi mèo?”
“Hả?”
Nguyễn Tinh Trầm thoáng ngạc nhiên chút  đáp: “Không, em đang ở nhà bạn.”
Nghe đến đây, Maggie im lặng vài giây mới : “Tinh Trầm, công ty  cấm nghệ sĩ   yêu đương, nhưng em mà yêu nhớ báo  cho chị một tiếng. Chị cần   chút chuẩn .” Tuy Nguyễn Tinh Trầm đang nổi nhưng mấy năm nay  dùng tác phẩm để  chuyện,  bán mặt.