Nhớ đến tin nhắn cô gửi  đó, Cố Húc  di chuyển đầu ngón tay giữ di động, hỏi: “Sao em   giải thích chuyện  weibo với ?”
Nguyễn Tinh Trầm mấp máy môi,  thốt   câu nào. Chính cô cũng  hiểu vì     giải thích với Cố Húc chuyện  weibo nữa. Chắc do    hiểu lầm, hoặc là vì nguyên nhân bản  hiểu rõ nhưng chẳng thể  cho  . Vì     nên cô cứ duy trì sự trầm mặc.
Bỗng chốc, hai bên chỉ còn mỗi âm thanh cường độ dòng điện chuyển động trong điện thoại.
Cố Húc  dựa  tường, phát hiện  cô chần chừ, đành thở dài. Thật ,   hỏi câu  là do   tỏ rõ lòng . Haiz, cô gái nhỏ của  chỗ nào cũng , duy chỉ  tiến độ về mặt tình cảm  do dự. Thương tiếc  dám ép cô,  đổi chủ đề sang chuyện khác: “Mấy ngày nữa em  sắp xếp gì ? Vẫn bận rộn  việc ?”
Tuy    Cố Húc  gặng hỏi nữa nhưng Nguyễn Tinh Trầm vẫn thở phào nhẹ nhõm một .
Câu hỏi  thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô đáp: “Hai ngày  em   việc gì, định đến viện phúc lợi một chuyến…” Nói đến đây, cô tạm ngừng chút giải thích tiếp: “Trước  em từng ở viện phúc lợi. Viện trưởng đối xử với em  . Năm nào em cũng nhân lúc rảnh tới thăm.”
Chuyện  năm 16 tuổi, cô   Cố Húc .
Đó là ác mộng cả đời của cô. Hơn nữa, cô   vạch vết sẹo .
, cô  tính giấu Cố Húc chuyện ở viện phúc lợi,  chẳng  chuyện mất mặt gì.
Có thể  cô  , Cố Húc  bất ngờ. Anh cứ ngỡ cô sẽ  nhắc đến những việc  với . Ít nhất, thì giờ   lúc.
Không ngờ…
Trông  càng vui vẻ hơn. Anh ngẩng lên ngắm từng bông tuyết rơi xuống, bỗng cảm thấy tuyết năm nay như  ý thơ, trở nên  .
Cố Húc cứ dựa  tường  chuyện với cô.
Mê Truyện Dịch
Mà   vài câu, cửa ban công   mở . Người đến là một bé trai, con cháu gái Cố Húc, tên ở nhà là Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc còn nhỏ,  sợ Cố Húc như vài  khác.
Thấy   bên ngoài,  bé cất giọng non nớt hỏi: “Ông ,  ông   bên ngoài?” Dứt câu,  nghiêng  thấy di động  cầm,  tiếp: “Ông , ông đang  chuyện với bà mợ ?”
Bình thường, Cố Húc  thích trẻ con lắm. Mấy đứa cháu của  cũng tránh  còn  kịp.
Bỗng nhiên  đứa trẻ xuất hiện, dùng giọng non nớt  mấy câu  khác thích … bà mợ , cách gọi   tồi.
Và,  mỉm .
Nguyễn Tinh Trầm ở đầu bên    bên  xảy  chuyện gì, chỉ  thấy tiếng  , nhẹ hỏi: “Thầy Cố,  thế ạ?”
“Không  gì.”
Cố Húc nén , trả lời cô   đầu  về phía Nhạc Nhạc đang  ở cửa ban công. Không   nghĩ gì mà vẫy tay với  bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-97-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Đợi Nhạc Nhạc chạy qua, Cố Húc  xổm xuống, nhỏ giọng  vài câu với  bé.
“Nghe hiểu ?”
“Dạ hiểu.”
Nhạc Nhạc gật đầu liên tục, hai mắt như phát sáng.
Thấy , Cố Húc xoa đầu  bé   qua  với Nguyễn Tinh Trầm: “Cô gái nhỏ, chúng  gọi video .”
“Hả?”
Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt.
Đang êm ,  Cố Húc   mở video?  cô   việc gì  từ chối cả. Thế nên, đợi Cố Húc gửi lời mời gọi video đến, cô nhấn mở  chút do dự.
Màn hình  chuyển, cô  tự chủ  mà điều chỉnh dáng .
Đang định chào hỏi Cố Húc.
Cô  thấy một đứa trẻ xuất hiện phía bên  màn hình.
Đứa trẻ trông  ưa , làn da trắng, mắt to. Cậu  xổm  Cố Húc, màn hình  chuyển, thấy Nguyễn Tinh Trầm  : “Cô là bà mợ của cháu ạ?”
“Bà mợ ơi, bà xinh quá.”
Giọng điệu trẻ con bên đó  Nguyễn Tinh Trầm ngạc nhiên.
Không  đứa trẻ con ai.
Trông  bé  vẻ  với Cố Húc, chắc là họ hàng của . , bà mợ là cái gì thế? Màn hình hiện rõ dáng vẻ giật  của cô: “Bà mợ? Thế ông  của cháu…” Nói đến đây,   Nguyễn Tinh Trầm nghĩ gì mà  đỏ mặt.
Cô  thể cảm nhận  ánh mắt Cố Húc đang dừng   .
Tay gắt gao nắm chặt di động mà cô  dám ngẩng đầu, thậm chí,  thẳng  màn hình cũng , chỉ nhẹ giọng : “Cô, cô   bà mợ của cháu.”
Tuy Nhạc Nhạc nhỏ nhưng  thông minh,  đến đây  nghiêng đầu chớp mắt, đáp  bằng giọng điệu trẻ con: “Chắc chắn cô là bà mợ của cháu. Mới nãy cháu thấy ông    vui, giống hệt như lúc bố gọi điện cho  cháu.”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của  dí sát  màn hình: “Bà mợ ơi,  dối trẻ con là   phiếu bé ngoan .”
“Cô…” Nguyễn Tinh Trầm ngượng lắm . Ấy  mà  đàn ông bên  chỉ  cô và ,  giải thích, mà cô chẳng thể  nổi  bé . Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên   bằng gương mặt đỏ lựng.