Tâm trạng của Cố Húc . Nếu sợ cô ngượng quá cúp máy luôn thì kéo dài thời gian thưởng thức cô đỏ mặt. Anh hắng giọng, lấy điện thoại từ tay Nhạc Nhạc, xoa đầu , : “Nhạc Nhạc, bên ngoài lạnh lắm. Cháu trong .”
Nhạc Nhạc thêm, chỉ ngoan ngoãn “” một tiếng .
Chờ , Cố Húc mới sang chỗ cô gái nhỏ bên màn hình.
Chắc cô mới gội đầu nên tóc mềm mại rủ xuống bên vai, tay ôm gối, cằm tì gối khiến khuôn mặt cô trông nhỏ hơn, đôi mắt to tròn.
Hình như cô vẫn hổ, dám thẳng màn hình, giọng điệu buồn bực xen lẫn chút ngại ngùng, dịu dàng : “Thầy Cố, phủ nhận? Nếu để nhà hiểu lầm thì .”
Nghe thế, Cố Húc nhẹ, vui vẻ : “Không .”
Phủ nhận gì?
Có khi nhà sớm chứ. Tuy miệng Cố Khải kín nhưng chẳng giấu. Rất thể giờ trong nhà họ Cố đều thích.
“Thầy Cố?” Giọng Nguyễn Tinh Trầm vang lên.
Cố Húc lấy tinh thần, màn hình: “Sao thế?”
“Anh mau .”
Nguyễn Tinh Trầm còn thẹn thùng như , lo lắng : “Anh đeo khăn quàng cổ, đừng để hôm cảm.”
Lần , Cố Húc cự tuyệt ý của cô.
Anh xem đồng hồ. Sắp mười một giờ , cô gái nhỏ cũng nên nghỉ thôi. Vì , gật đầu, và chờ bên ngắt máy mới cúp điện thoại.
Sau đó, Cố Húc dậy trong.
Ván bài sớm kết thúc, ít lục đục chuẩn rời . Thấy Cố Húc về, mấy đứa cháu lộ vẻ mặt hóng hớt nhưng trong thâm tâm còn e ngại nên ai dám lên nhiều chuyện thật.
Khó dịp Cố Húc tâm trạng , , trò chuyện với bọn họ: “Đi hả?”
Mấy đứa cháu thấy dáng vẻ của thì sững , ấp úng đáp lời. Tiếp theo, họ thấy gật đầu, dặn dò: “Lái xe cẩn thận.” và tới chỗ Nhạc Nhạc, vui vẻ , xoa đầu bé.
Đám trong phòng cảm tưởng hoa mắt mới thấy Cố Húc như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-98-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Này, tình huống gì đây?
Hôm nay chú út thế? Uống lộn thuốc hả?
Tác giả lời :
Mọi : Hôm nay chú út uống lộn thuốc ?
Đào Phát: thế, ăn thuốc hưng phấn. Có khi giờ bảo chạy vòng quanh sân thể dục hai mươi vòng cũng chịu.
Tiễn hết , nhà cũ nhà họ Cố yên tĩnh hơn hẳn. Bên ngoài giúp việc dọn dẹp, Cố Húc thì dìu cụ Cố phòng.
Cụ Cố năm nay hơn 90 tuổi, mặc áo tang(1), mái tóc hoa râm, làn da chảy xệ nhưng đôi mắt của cụ vẫn giữ khí khái thời trẻ. Thần thái sáng láng, thoạt tinh thần.
(1)Áo tang là một loại áo khoác Trung Quốc cổ thẳng. Nó là một hình thức cập nhật của Qing magua, bản nó là một bản chuyển thể thời trang hơn của chiếc áo khoác cưỡi ngựa từng mặc bởi kỵ sĩ Manchu. (theo wikipedia)
Khi còn trẻ, cụ nghiêm mặt dạy dỗ khác. Mà giờ già nên tính tình càng ngày càng dễ chịu hơn. ánh mắt vẫn còn chút gì đó giống khí thế thời trẻ.
Chắc do hôm nay ít thăm nhà nên cụ vui, mặt còn vương ý . Cố Húc đẩy cụ phòng mà cụ vẫn buồn ngủ, trò chuyện thêm với về tin đồn mới : “Nãy ông Tiểu Khải , ông sắp cháu dâu?”
“Con gái nhà ai thế? Ông quen ?”
Biết ngay Cố Khải kín mồm kín miệng mà.
Thế nên, Cố Húc chẳng bất ngờ gì khi cụ Cố hỏi, đẩy : “Cô sinh trong gia đình quyền thế, chỉ là một cô gái bình thường, ngoan ngoãn, tính cách cũng . Hiện cô đang ở cùng một đoàn phim với cháu.”
Nói đến đây, khựng chút mới tiếp: “Cô dễ hổ lắm. Chờ thêm một thời gian nữa, cháu nắm chắc sẽ đưa cô đến gặp ông. Chắc chắn ông sẽ thích.”
“Người trong giới giải trí ?” Cụ Cố thuận miệng hỏi một câu, cảm thấy gì cả. Gia tộc giống như nhà họ sớm cần liên hôn đủ kiểu, cứ chính là .
Có điều, cụ bất ngờ với giọng điệu của Cố Húc. Từ nhỏ, đánh bậy đánh bạ, việc tùy hứng. Đây là đầu tiên cụ thấy nhắc đến khác mà đỗi dịu dàng.
Vốn cụ đang lo đứa cháu của sẽ cô đơn đến già. Không ngờ, nó thích. Vậy coi như nó hiểu nỗi lòng của cụ .
Mê Truyện Dịch
Cụ đầu vỗ tay , ôn hòa : “Đã thích thì đối xử với một chút. Tính cách của cháu thối lắm, đừng dọa cho cô bé tức đến nỗi bỏ chạy. Nếu ông cháu dâu, cháu cứ chờ ông xử lý .”
“Mọi cháu giống ông lúc còn trẻ…” Cố Húc đỡ cụ Cố lên giường, nhướng mày : “Sao đang yên đang lành ông tự mắng bản thế?”