Haiz… Anh gấp gáp bắt về như gì.
Không sắp c.h.ế.t ?
Ngày 31 tháng 7, âm u.
Tóc rụng hết , xí như quái vật.
Nếu Giang Hà dám lòng đổi , sẽ g.i.ế.c .
Ngày 5 tháng 8, trời nắng.
Bệnh viện mới nhập viện, tên là Tô Bắc, cũng bệnh giống .
Nghe bảo sắp chết.
may là m.á.u của thể cứu .
Thôi thì… rộng lượng một chút, cho một ít m.á.u .
Nhớ đừng để Giang Hà .
Nước mắt của Giang Hà rơi ướt đẫm những trang giấy.
Những dòng nhật ký càng về càng nguệch ngoạc.
Cuối cùng một trang to hai chữ “di chúc”, nhưng gạch bỏ.
Trang cuối là năm chữ in hằn như d.a.o khắc: “Giang Hà, hận .”
Chỉ năm chữ, đánh sập bộ tinh thần .
Trần Nhứ từng yêu nữa, nhưng từng câu từng chữ trong quyển sổ … đều là .
Giang Hà cảm thấy, dù cố gắng thế nào cũng thể thở nổi.
Anh từng phạm quá nhiều sai lầm, đến mức Trần Nhứ chẳng thể tha thứ .
cả.
Chỉ cần cô… đừng rời xa là .
Trần Nhứ cảm giác giọt mưa rơi lên mặt.
Cô khó nhọc mở mắt là … đang .
Lại là .
Mỗi gặp, là …
Nỗi đau cuộn trào bao phủ cô.
Cô mấp máy môi nhiều , nhưng chẳng lời nào.
Giang Hà áp trán gò má cô, để những nụ hôn ướt đẫm nước mắt.
“Trần Nhứ, em khổ như … cho ?”
Trần Nhứ còn suy nghĩ về những chuyện thuộc về một sắp c.h.ế.t là cô nữa.
trái tim kêu gào vì đau đớn.
Cái đàn ông , nào xuất hiện cũng khiến cô đau như .
“Anh đừng nữa, thấy thấy phiền.”
Từ hôm đó trở , đến cả nước mắt… Giang Hà cũng thể tự điều khiển nữa.
“Đợi vài ngày nữa em khỏe , chúng đăng ký kết hôn, ?”
Anh khẽ hít mũi, nắm lấy tay cô:
“Anh là Giang Hà, sống là của em, c.h.ế.t cũng là ma của em.”
Người phụ nữ giường bệnh lắc đầu, khẽ :
“Ai thèm chứ.”
“Người yêu . thể lấy .”
Giang Hà cảm thấy Trần Nhứ luôn cách khiến chịu thua, bao giờ thắng nổi cô.
“Không ? Vậy là Tô Bắc ?”
Giang Hà bình tĩnh hỏi, giọng khô khốc.
Nếu là Tô Bắc, chỉ cần cô vui, thì cũng thôi.
Trần Nhứ vẫn lắc đầu.
Cô .
Trước đây cô luôn ngủ sớm dậy sớm, từng ngủ lâu như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-tan-mong-tan/chuong-14.html.]
Giang Hà chỉ im lặng bên giường, chờ cô tỉnh .
“Anh em mệt , mệt thì cứ ngủ một giấc . Nhứ Nhứ, đừng quên tỉnh nhé.”
Lần , đến tận trưa hôm cô mới mở mắt.
Nhìn hồi lâu, chậm rãi :
“ nhớ … yêu tên là Tiểu Thuyền.”
Giang Hà khẽ gật đầu.
Thì là… Tiểu Thuyền.
Hồi học, biệt danh của chính là Tiểu Thuyền.
Bởi vì… chỉ Tiểu Thuyền, mới đưa cô sang bờ bên .
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô:
“Tiểu Thuyền cũng yêu em.”
Hôm đó trời nắng rực rỡ.
Tinh thần Trần Nhứ cũng khá hơn.
Giang Hà đẩy cô ngoài dạo, nhân tiện thủ tục kết hôn luôn.
Anh chuẩn xong hết thứ.
Thế nhưng cô chăm chăm màn hình TV, chịu rời mắt.
Lúc đó Giang Hà mới chú ý TV đang chiếu tin tức khẩn.
“Cậu út của Tập đoàn Tô thị Tô Bắc nhập viện khẩn cấp vì bệnh về máu.”
“Chủ tịch Tô tuyên bố sẵn sàng trả giá cao để tìm nhóm m.á.u phù hợp cứu con trai !”
Trong đầu Giang Hà như tiếng ù vang lên.
Anh lập tức nắm lấy mặt Trần Nhứ, nghiêm giọng quát:
“Chuyện liên quan đến em. Nhiệm vụ của em bây giờ là cùng ngoài đăng ký kết hôn, rõ ?”
Nói , tắt TV, đẩy xe lăn ngoài.
lưng, cô lẩm bẩm:
“Liên quan đấy… Em thể cứu .”
“Tô Bắc là bạn của em.”
Khoảnh khắc đó, Giang Hà như thể mất sạch sức lực để tiếp tục cãi vã.
“Trần Nhứ, em hai bước là thấy sắp chết, ngay cả cơm cũng ăn nổi. Anh vẫn luôn đợi thể em đủ tiêu chuẩn để thể phẫu thuật. Giờ em với là cứu tên Tô Bắc đó?!”
“Không em, Tô Bắc sẽ chết.”
Trần Nhứ cũng giận dữ kém. So với việc c.h.ế.t một trong cô độc, chi bằng dùng m.á.u của cô để cứu lấy Tô Bắc.
Có gì sai?
“Trần Nhứ! Nếu em, cũng sẽ chết!”
Giang Hà phát hiện , với phụ nữ căn bản chẳng thể lý lẽ gì cả.
Anh cố gắng nhắc đến từ "chết" đáng sợ đó nữa …
Vậy mà Trần Nhứ cố tình chọn con đường đó.
“Bảo bối, em mà, trong lòng em quan trọng đến thế nào. Em quên Tiểu Thuyền ? Nếu em chết, gặp Tiểu Thuyền ?”
Nhìn bộ dạng của cô, Giang Hà nước mắt đầm đìa.
“Vì Tô Bắc, em sẵn sàng bỏ tất cả ?”
Anh và Trần Nhứ mới hàn gắn một chút, thế mà chỉ vì cái tên Tô Bắc, về điểm xuất phát.
Từ hôm đó, Trần Nhứ chuyện với nữa.
“Nhà họ Tô giàu như , họ tìm ai mà chẳng , tại nhất định dùng m.á.u của một bệnh như em?”
“Trần Nhứ, đừng nghĩ quan trọng quá.”
cô vẫn im lặng.
Giang Hà ngoài hút một điếu thuốc, chỉ trong hai tháng mà thuốc hút còn nhiều hơn cả mười năm cộng .
“Alo, thằng khốn nhà họ Tô c.h.ế.t ?”
“Giang tổng, trong cuộc nếu tìm m.á.u phù hợp, Tô Bắc cầm cự lâu .”
Chết thì .
Đỡ để Trần Nhứ cứ canh cánh trong lòng.