Thế nhưng khỏi một lát, Trần Nhứ tự tay rút kim truyền, để m.á.u chảy thành vũng đất.
Tiếng báo động vang lên khiến Giang Hà hoảng hốt.
Anh lao , thấy Trần Nhứ giường với nụ nhợt nhạt.
“Giang Hà, cho , thì sẽ tự sát. Anh . Anh định canh giữ suốt hai mươi bốn tiếng ?”
Giang Hà ngây như phỗng giữa căn phòng hỗn loạn.
Phải , cô quá giỏi, cô là Trần Nhứ luôn cách chọc vết đau của khác.
Chuyện gì cũng thể nhượng bộ, chỉ riêng chuyện … thể.
“Bác sĩ, tiêm thuốc an thần. Cho cô ngủ .”
Trần Nhứ mắt đỏ ngầu những đang đè cô xuống, cô dốc hết sức tóm lấy tay Giang Hà, móng tay cào xước cả da thịt .
Rồi cô .
Điện thoại của Giang Hà vang lên.
“Giang tổng, phu nhân tái phát bệnh tim, cầu xin ngài về xem một .”
“ rảnh. Bảo bà c.h.ế.t .”
Nói xong, dập máy.
Hai vết cào tay rướm máu, chẳng chút nương tay. Anh bật , Trần Nhứ mềm lòng với tất cả , chỉ riêng với là tuyệt tình.
Anh bao lâu ngủ nổi một đêm trọn vẹn?
Quầng thâm mắt, râu ria lởm chởm.
Tiếng báo động vang lên nữa.
“Giang ! Trần tiểu thư mất ý chí sống !”
Lại một đêm trắng.
Giang Hà lau nước mắt ở khóe mi, hoảng loạn ghé sát tai cô thì thầm:
“Trần Nhứ, đừng ngủ nữa… Anh đồng ý . Em cứu .”
Nếu điều đó thể khiến em khá lên, thì đừng giận nữa.
Nhìn nhịp tim máy dần định, Giang Hà mệt mỏi bệt xuống hành lang bệnh viện.
Anh nghĩ, Trần Nhứ thể tàn nhẫn đến ?
Năm nay cô ba mươi tuổi.
Anh cũng .
Nhìn những chai thuốc đắt tiền đang nhỏ giọt dần dần, chẳng chúng còn giữ nổi mạng cô bao lâu.
Máy bay sắp cất cánh.
Giang Hà treo bùa hộ mệnh lên Trần Nhứ, đây là thứ mà quỳ xuống cầu xin từng bước mới .
Anh vốn là theo chủ nghĩa duy vật, nhưng y học hiện đại chẳng thể cứu phụ nữ yêu nữa .
“Anh đồng ý cho em . chỉ một thôi. Trần Nhứ, em hứa với .”
“Em thề khi trở về sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, luyện tập, giấu thuốc, đến khi đủ điều kiện phẫu thuật thì lời , phẫu thuật.”
Trần Nhứ khẽ gật đầu.
Thực thể cô yếu đến mức uống nước cũng khó khăn.
Trái tim cô đau nhói, cô hiểu tại một như Giang Hà cao ráo, trai, giàu , ba mươi tuổi sung sức… cứ vướng lấy cô?
Cô cúi đầu thật lâu, giọng trầm đục cất lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-tan-mong-tan/chuong-15.html.]
“Giang Hà, nếu phẫu thuật thành công, hãy chôn ở Tây Tạng. mua một phần mộ ở đó .”
“Đừng nữa.”
Giọng đàn ông như mặt hồ phẳng lặng ném xuống một hòn đá nhỏ gợn sóng lăn tăn, lặng như tờ.
Cả Giang Hà và Trần Nhứ đều ngầm hiểu mà ai nhắc đến chữ “chết” nữa.
Anh tầng mây ngoài cửa sổ, lòng chỉ thấy tuyệt vọng.
Bác sĩ , chỉ còn ba phần trăm cơ hội sống, phẫu thuật cũng vô ích.
Chắc Trần Nhứ cũng , thậm chí lẽ còn sớm hơn cả .
Khi cô một mua đất mộ, chọn áo liệm, chụp ảnh di thể... lúc đó, cô cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ ?
Qua lớp kính ICU, Trần Nhứ lặng lẽ Tô Bắc đang bên trong.
Cô , cũng ầm ĩ.
“Lúc trong ICU, cũng như thế đúng .”
Lần , cô bất ngờ thêm một câu:
“Xin . Sau nếu c.h.ế.t … phiền đừng quá buồn.”
Có lẽ cô phần nào những chuyện quá khứ giữa cô và Giang Hà mười năm cãi vã, yêu hận dây dưa.
Giờ cô sắp c.h.ế.t , mà chồng cũ vẫn tiễn .
Cũng coi như tệ.
Giang Hà lau nước mắt, đau lòng ?
Trái tim như vỡ vụn.
Mẹ của Tô Bắc quỳ rạp đất, cầu xin Trần Nhứ cứu con trai , nhất là ở viện để tiện theo dõi.
“Trần Nhứ cô sắp c.h.ế.t , mà bà còn cô bao m.á.u sống cho con trai bà? Mơ giữa ban ngày cũng đến nỗi như !”
“ đây cô từng thế mà! Giờ thì ? Cô sắp c.h.ế.t mà cứu con trai cũng ?”
“Cô là yêu! là !”
Nghe thấy Giang Hà bảo vệ như thế, đầu óc Trần Nhứ trở nên nặng trĩu.
Cô cảm giác, đây lẽ là cuối cùng gặp Tô Bắc.
“Đừng nữa. Bắt đầu .”
Mũi kim lạnh lẽo đ.â.m sâu xương thịt, Trần Nhứ ngừng ho khan.
Giang Hà cởi áo khoác đắp lên cô.
Nếu thể, thà c.h.ế.t cô còn hơn.
Chưa lấy đủ lượng máu, Trần Nhứ ngất xỉu.
Giang Hà hoảng hốt ôm chầm lấy cô, lập tức rút kim .
“Anh gì ? Đã hứa là lấy đủ bốn trăm ml, mới ba trăm ml đòi ? Không !”
Giang Hà đẩy ngã của Tô Bắc, ánh mắt âm u đến đáng sợ.
“Nếu vì Nhứ Nhứ nằng nặc đòi đến, bà nghĩ sẽ đưa cô đến cái nơi rách nát ?! Bà nhất nên cầu trời khấn Phật cho cô , nếu thì mười cái nhà họ Tô cũng đủ mà đền!”
“Đứng ! Mau cản bọn họ !”
Một đám vệ sĩ nhà họ Tô xông đến giành từ tay Giang Hà, nhưng vẫn cố sống cố c.h.ế.t bảo vệ Trần Nhứ.
Bị đánh đến đầu đầy máu, vẫn buông tay.
Nhìn gương mặt trắng bệch của cô, chỉ thấy đau đớn cô.
Người của Giang Hà nhanh chóng áp đảo đám nhà họ Tô.