HOA VĂN QUỶ DỊ ( Thuật Xăm Sinh Tử) - Chương 1180: Mật Thất Dưới Núi Lùn

Cập nhật lúc: 2025-12-10 07:01:46
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới chân núi Lùn chẳng còn ai. Gần như tất cả Âm Nhân đều Quỷ Thành. Thỉnh thoảng một hai Âm Nhân từ ngoài , nhưng hiếm. Chỉ còn Lôi Long và Từ Nghĩa vẫn núi.

“Thiếu gia, còn ?” Từ Nghĩa về phía Quỷ Thành. Hai ẩn nấp núi Lùn hai ngày . Quỷ Thành cũng phá, thật chẳng cần ở đây nữa. Núi Lùn chẳng gì, trơ trụi.

Lôi Long , chỉ quanh quẩn quan sát khắp núi. Lúc bên , lúc kiểm tra bên . Núi Lùn tuy nhỏ thấp nhưng vẫn là một ngọn núi, Lôi Long tìm suốt hai ngày mà vẫn xem hết từng ngóc ngách.

“Thiếu gia sợ trong Quỷ Thành mai phục, nhưng Âm Nhân lâu cũng chuyện gì. Chúng cũng nên chứ? Ở đây ngài tìm cái gì ?” Từ Nghĩa lải nhải ngừng, líu ríu như con chim nhỏ.

“Suỵt, .” Lôi Long hiệu.

“Nghe gì?” Từ Nghĩa nhắm mắt tập trung, nhưng chẳng gì cả.

“Nơi ? Thiếu gia đang đùa ?” Từ Nghĩa phàn nàn.

.” Lôi Long lạnh nhạt đáp.

“Ha ha, thì . Không hổ là thiếu gia, thích ngài đùa nhất.” Từ Nghĩa nịnh, che giấu nỗi buồn trong lòng.

Làm hạ nhân thật khó… nhất là hầu hạ một “bạo quân”.

“Suỵt, đừng . Ta cảm nhận .” Lôi Long ở sườn cùng của núi Lùn, bỗng đưa tay dò phía , men theo vách đá.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đột nhiên, tay dừng , ánh mắt sáng lên.

“Tìm hai ngày, cuối cùng cũng .” Lôi Long thu tay thành quyền, “ầm” một tiếng, đ.ấ.m thẳng vách đá.

Mấy tiếng nổ trầm đục vang lên, đất đá rơi xuống, bụi tung mù mịt. Một hình dạng cánh cửa lộ , tuy mở.

“Chắc cửa chính, nếu kín như . đây cũng là một lối . Từ Nghĩa, phá .” Lôi Long .

“Rõ. Ngài tránh một chút.” Từ Nghĩa lấy một lá phù đỏ rực, thi pháp dán lên.

ẦM! Một tiếng nổ lớn. Cả ngọn núi rung mạnh. Phù nổ đ.á.n.h bật cửa đá và lớp đất, đá vụn lăn xuống. Từ Nghĩa dọn sơ một chút liền mở lối .

“Thiếu gia, một cái động.” Từ Nghĩa .

“Biết, mù.” Lôi Long chui . Bên trong ngột ngạt khiến ho khan. Động dài, vẻ tồn tại nhiều năm, tường hang cũ nát đầy nấm mốc.

“Vào xem.” Lôi Long , Từ Nghĩa theo .

Đi suốt mười phút, Lôi Long thấy từng gian mật thất, cửa gỗ đều mục nát.

“Dưới núi Lùn thứ ? Rốt cuộc ai xây?” Từ Nghĩa hỏi.

“Nói nhảm, nơi của ai?”

“Của Quỷ Vương!” Từ Nghĩa nhắc mới giật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-van-quy-di-thuat-xam-sinh-tu/chuong-1180-mat-that-duoi-nui-lun.html.]

“Danh xưng ‘Quỷ Vương’ chỉ là một chức vị thôi. Nhìn mức độ mục ruỗng của mấy thứ , ít nhất cũng vài trăm năm . Là Quỷ Vương xây nên, nhưng chắc chắn Quỷ Vương hiện tại.” Lôi Long , lượt kiểm tra từng mật thất.

Bên trong hầu hết đều là những bình lọ hũ vại, mà kỳ lạ là chúng vẫn nguyên vẹn, ngay cả lá bùa vàng dán bên ngoài cũng hề hư tổn. Ngoài còn những vật như các loại đồ chứa, thậm chí cả đồ cổ quý giá—ví dụ như đồ sứ men lam, lọng báu.

“Uầy, thiếu gia, bảo vật cả!” Từ Nghĩa mắt sáng rực. Mấy thứ mà đem bán, e vài chục triệu, thậm chí còn hơn.

“Đừng động . Bên trong đều là ác quỷ, thả thì tự chịu hậu quả.” Lôi Long nhắc.

Từ Nghĩa giật rụt tay về ngay, dám chạm thêm.

“Thiệt đó? Thiếu gia đừng hù .” Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, bảo vật mà thèm thôi.

“Thuật dưỡng quỷ, nếu bắt quỷ mà thuần phục thì sẽ phong ấn . Mấy thứ chắc chính là đám quỷ mà Quỷ Vương các đời thể thuần phục. Chúng ở đây lâu , ai trong đó chứa thứ gì. Lỡ như là ác quỷ, một khi mở thì cả với ngươi đều chạy kịp.” Lôi Long .

Từ Nghĩa rụt cổ, sợ đến mức lùi hẳn . Nghĩ thì đúng là thể chạm thật, mạng quan trọng hơn tiền, của cải cũng chỉ là vật ngoài .

Những thứ bên trong mấy cái hũ , thử nghĩ cũng , ít nhất mấy trăm năm, thậm chí lâu hơn. Nếu lỡ thả một con “đại quái vật”, thì đúng là họa vô đơn chí. Cho dù thể giải quyết , Lôi Long cũng tha cho .

“Suỵt, thấy ?” Lôi Long lên tiếng.

“Hả? Nghe nữa hả?” Từ Nghĩa nhăn mày, nhưng tò mò, nên vẫn nhắm mắt , tập trung lắng .

Lần   .

Dù âm thanh nhỏ, nhưng đúng là tiếng “ưm ưm ưm”, tiếng , mà giống như âm thanh phát khi miệng bịt kín.

Từ Nghĩa kinh hãi. Rõ ràng thứ âm thanh chính là thứ thu hút Lôi Long khiến lùng sục hai ngày qua. điều khiến càng kinh ngạc chính là Lôi Long âm thanh ngay từ bên ngoài. là thực lực siêu quần. Không hổ danh thiên tài mạnh nhất trong các thừa kế của nhà họ Lôi.

“Nghe thấy ! Ở bên .” Từ Nghĩa chỉ về mật thất tận trong cùng.

“Đi.” Lôi Long bước về phía cuối hành lang.

Mật thất cuối cùng lớn nhất, nhưng nội thất cũng mục ruỗng chẳng khác gì các phòng . Tuy nhiên, bên trong hũ vại bình lọ nào, mà  một phụ nữ trói cọc, miệng bịt kín—tiếng rên rỉ lúc nãy là của cô.

“Là cô?” Lôi Long nhận ngay. Hắn gặp cô núi Côn Lôn đó. Chỉ là… đây là Tô Vũ  Tô Tình.

“Ơ, đây chẳng là tiểu mỹ nhân của Thiên Sư Môn ?” Từ Nghĩa gỡ trói cho cô. “Mà cô là chị em ? Hai giống quá phân .”

Dây trói gỡ, Tô Vũ lập tức khuỵu xuống, chân mềm nhũn. Hai ba ngày ăn uống, thể cực kỳ suy kiệt.

“Ây, cẩn thận.” Từ Nghĩa vội đỡ lấy cô, lấy trong ba lô nước và đồ ăn.

“Cảm ơn.” Tô Vũ uống vài ngụm nước, ăn mấy miếng bánh lương khô. Sức lực của cô dần hồi , sắc mặt cũng khá hơn.

“Ta là Tô Vũ. Là Tiền Manh Manh trói ở đây.” Tô Vũ .

“Tiền Manh Manh? Đại tiểu thư nhà họ Tiền? cô  vì nhốt ngươi ở đây? Chẳng lẽ giữa hai ân oán gì?” Từ Nghĩa hiếu kỳ hỏi. Nếu bọn họ đến kịp, Tô Vũ lẽ c.h.ế.t tại chỗ . Ba ngày uống nổi một giọt nước, kỳ thực cách cái c.h.ế.t xa. Dù âm thể chất mạnh hơn thường, nhưng suy cho cùng vẫn là . Hơn nữa xem tình hình thì chắc chắn sẽ ai bước ; Tô Vũ thể thoát khỏi dây trói, chỉ thể chờ c.h.ế.t.

Loading...