Kiếp , và là thanh mai trúc mã.
Ta gánh vác trọng trách gia tộc, từng hạ quyết tâm sẽ trở thành Thái tử phi của , còn Hoàng hậu của .
Ta từng nghĩ sẽ cùng ngắm giang sơn gấm vóc, thịnh thế phồn hoa.
, tất cả đều trở thành trò .
Ai thể ngờ , ôn nhu như , hỏi đánh đau tay như -
Sau chính là g i ế t , tru di cửu tộc nhà , hại Tô gia cửa nát nhà tan?
Mà lúc -
"Lòng bàn tay đỏ hết ."
Dung Ngọc nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa.
Như thể đang đau lòng cho .
Thật nực , cho đến tận bây giờ, vẫn hiểu, tại thể giả vờ ôn nhu đến .
Đầu ngón tay Dung Ngọc lạnh, giống như tuyết mới tan núi.
Đáng tiếc, là ngọn lửa thể sưởi ấm .
Ta vội vàng rút tay về, mà ngẩng đầu lên, theo bản năng về phía Tần Yến...
Ta , để tâm ?
Từ đầu đến cuối, Tần Yến vẫn luôn im lặng đó, một lời.
thể nhận , ánh mắt Tần Yến lúc còn u ám hơn , mơ hồ lộ vẻ lạnh lẽo, cố chấp.
Có vẻ như Tần Yến đang vui.
Ta đang nghĩ xem nên chào tạm biệt Tần Yến .
Lúc , ở cửa viện xuất hiện thêm một bóng dáng xa lạ quen thuộc:
"Tỷ, tỷ chứ? Sao đến Tần gia thấy một đống lời đồn đại nhảm nhí? Có kẻ nào bắt nạt tỷ ?"
Người đến là của , Tô Tự.
A Tự vẫn còn sống.
Hắn , liếc mắt Tô Minh Nhan với vẻ nghi ngờ, rõ ràng là chuyện lúc nãy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-yen/chuong-5.html.]
Tô Minh Nhan cắn môi, chút sợ Tô Tự, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Dung Ngọc.
Tô Tự thấy , liền lạnh:
"Tô Minh Nhan, Thái tử gì?"
"Muội hãm hại tỷ tỷ, chẳng lẽ Thái tử ca ca còn bênh vực ?
"Thái tử ca ca luôn luôn đặt tỷ tỷ lên hàng đầu, ?"
Tô Minh Nhan vẫn còn biện minh:
"Muội , cố ý..."
"Hừ, tính toán , trong lòng tự rõ."
Mắng Tô Minh Nhan xong, Tô Tự sang rạng rỡ với Dung Ngọc:
"Thái tử ca ca, luôn bảo vệ tỷ tỷ nhất, đúng chứ?"
Dung Ngọc nhếch mép:
"Ừ, A Tự đúng."
Tô Tự , nụ càng thêm rạng rỡ, nịnh nọt , hất cằm:
Hắn mặc một y phục đỏ rực như lửa, dải buộc tóc tung bay, giữa gió thu, phóng túng gò bó, giấu vẻ thiếu niên.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ta đứa tràn đầy sức sống, cổ họng chút nghẹn ngào:
"A Tự, chuyện còn về nhà ."
Tô Tự luôn lời , lên tiếng, liền ôm kiếm, ngoan ngoãn gật đầu:
"Vâng, tỷ tỷ, tỷ còn bao lâu nữa? Mẫu bảo đến đón tỷ."
Dung Ngọc cũng như , diễn kịch, ôn nhu với :
"Diệu Diệu, hôm nay vất vả , mệt , để sai đưa hai về phủ."
Ta khuôn mặt giả vờ ôn nhu của Dung Ngọc.
trong đầu hiện lên hình ảnh, kiếp vì lật đổ Trấn vương, phái , Tô Tự, đến Nam Cương điều tra chứng cứ, đó cố ý sắp xếp để một rơi bẫy rắn rết độc trùng ở Nam Cương...
Ta thật hỏi -
Lúc , khi thiết gọi là "A Tự", chút nào thật lòng ?