Lý Thiệp mở cửa sổ, chỉ  lớp bên cạnh , “A Ngập, Kha Kiến Thông đánh Hành Hành,  nó,  mặt đất đều là m.á.u của  ,     vấn đề gì  !”
“…”
Không , đại ca,  nên bịa đặt sai như , m.á.u  đất đều là của thằng Kha Kiến Thông ,  gì  m.á.u của Tống Phục Hành?
Lưu Hữu Dung tức giận  hề nhẹ, đôi mắt trừng lên, “Lý Thiệp, lập tức  về chỗ, nếu  gọi phụ  tới đây!”
Mê Truyện Dịch
So sánh với phần tử  đau đầu như Lý Thiệp, Hoắc Ngập   lời hơn  nhiều, khi  về đây chỉ  thoáng qua phòng học bên cạnh.
Anh cũng  tỏ vẻ gì, chỉ  thoáng qua liền thu hồi tầm mắt,   về phía bên ,   như một bình tĩnh nhẹ nhàng.
Tống Phục Hành  giáo viên đưa  về  cũng  thấy  về, phòng học của lớp một  nhanh   quét sạch sẽ, bạn học của lớp một cũng  trở .
Đặc biệt là nhóm học sinh ở tầng , mỗi lớp đều   chủ nhiệm lớp  kiểm tra điện thoại.
Lưu Hữu Dung  xóa bỏ ảnh chụp của mấy ,  từng bước từng bước kiểm tra nốt, chờ kiểm tra hết mới thôi.
Cô trở  bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc, “Chuyện  cô   một  cuối cùng, ai cũng   phép phát tán ảnh chụp lên mạng, nếu để trường học phát hiện là ai ở bên ngoài  chuyện ngày hôm nay, đều sẽ  khai trừ xử lý!”
Lưu Hữu Dung  xong lúc   vội vàng rời , bạn học trong lớp đều  dọa sợ.
“Làm nghiêm túc như ,    mạng   ?”
“Cậu đừng   sợ chứ!”
“Nếu  thì  nghiêm trọng như   gì?”
Hoắc Ngập cùng Lý Thiệp cũng xin nghỉ, một buổi chiều thêm tiết tự học buổi tối đều  hề tới.
Mọi  liên tục suy đoán, càng đoán càng sợ hãi, đều  còn tâm trạng để học.
Ngày hôm , trường học liền truyền đến tin tức Tống Phục Hành chuyển trường, hơn nữa còn chuyển  ngay trong ngày đó, căn bản  để  thời gian giảm xóc.
Mà Kha Kiến Thông còn  viện quan sát.
Diễn đàn trường   nổ tung, ngay cả Lâm Kiều còn  rõ lắm, giờ cũng  .
“Tống Phục Hành  bối cảnh như nào ,  lớn như thế,  gì   thể rời  , mà Kha Kiến Thông  còn là quặng nhị đại, siêu  tiền.”
“Chắc  giải hòa.” Một nam sinh trộm  về phía Hoắc Ngập, “Cậu cũng   xem Tống Phục Hành chơi  với ai , Hoắc Ngập Lý Thiệp hai   ai mà   ngậm chìa khóa vàng mà sinh , chơi với bọn họ từ nhỏ đến lớn, của cải  thể mỏng   ?”
“Mấy   xem, đầu cũng  đánh chảy máu,   khả năng   bỏ qua dễ dàng như  .”
“Tống Phục Hành luôn tương đối khiêm tốn, cũng   trong nhà Hoắc Ngập cùng Tống Phục Hành, ai sẽ giàu hơn?”
Lâm Kiều  đầu  về phía Hoắc Ngập,  vẫn  bình tĩnh, căn bản  hề đặt những lời   trong tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-102-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Sau khi tan học, Lâm Kiều sửa sang  cặp sách, theo Hoắc Ngập cùng xuống lầu.
Hôm nay là thứ sáu, cô nên về Hoắc gia.
Triệu Bích Quận  quan tâm đến vấn đề sinh hoạt trong trường của Hoắc Ngập, cho nên mỗi tuần đều  cô  về, hỏi một chút về tình huống của Hoắc Ngập.
Ngồi  xe, Hoắc Ngập   gì, chỉ yên tĩnh , vẫn là bộ dáng bình tĩnh thanh thản  ngoài cửa sổ như cũ.
Lâm Kiều suy nghĩ thật lâu,  về phía , “Bạn của    việc gì chứ?”
Hoắc Ngập thu tầm mắt  sang,  mỉm , hiển nhiên  hề lo lắng, “Không  việc gì, chỉ là nhà        học ở Nhất Trung nữa.”
Lâm Kiều thấy  vẫn  thể   việc , tâm tình chắc   kém mấy, “Hình như Kha Kiến Thông  thương  nghiêm trọng,  nhà   sẽ  đến gây phiền phức chứ?”
“Sẽ , Tống gia  áp xuống .”
Áp xuống ?
Lâm Kiều theo bản năng cảm thấy với tính cách đó của Kha Kiến Thông, rõ ràng là  trong nhà dung túng  lâu, nhà   thật sự sẽ chịu cúi đầu ?
Cô cũng  hỏi thêm,   là  dời  lực chú ý của , hiện tại đương nhiên  thể  như ,   phiền não, nhất thời cũng   nên  cái gì.
Tới Hoắc gia, lúc sắp xuống xe, Hoắc Ngập bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu, “Cuối tuần  chị    thêm ?”
Lâm Kiều lắc đầu, “Không , tuần   cần .”
“Được, nếu  bài nào  hiểu  thể tới hỏi .”
Lâm Kiều lên tiếng đồng ý, thật  là cô thấy ngại khi  tìm  hỏi bài tập, bởi vì khi  một chuyến  về, còn  báo cáo với Triệu Bích Quận về tình huống của  ở trong trường.
Tuy rằng Hoắc Ngập cũng , nhưng cô vẫn cảm thấy  như là gián điệp .
 mà  mấy bài, thật sự chính cô cũng    …
Lâm Kiều dậy  sớm,   bàn nghĩ ngợi thật lâu,   vẫn  hiểu gì.
Lâm Kiều nghĩ đến nỗi đau đầu, chỉ  thể cầm sách  tìm Hoắc Ngập.
Tới cửa phòng của , giơ tay nhẹ nhàng gõ, cửa chỉ đang khép hờ, bên trong   âm thanh gì.
Lâm Kiều đang  nghé  bên trong,  nhận  như  là  , thu mắt về, nhẹ giọng gọi một câu, “Hoắc Ngập?”
“Vào .” Hoắc Ngập dường như mới  thấy, âm thanh truyền đến từ xa.
Lâm Kiều đẩy cửa  , phát hiện  đang   sô pha ngoài ban công,  bàn đặt một cốc nước, còn  notebook, bên cạnh là sách cùng giấy trắng.