Bên trong hội trường yên tĩnh trong chốc lát, sôi nổi  về phía cô nữ sinh ,      chỉ  một  Hoắc Ngập, hiển nhiên là đang gọi .
Lâm Kiều  ngừng ,  về phía ghế trống bên cạnh nữ sinh, liền ở ngay hàng  mặt cô.
Cô đang , Hoắc Ngập   tới hàng ghế phía , duỗi tay kéo sô pha ghế xuống.
Anh đối mặt với cô,  cách  gần như , Lâm Kiều cũng   về phía  nữa, cụp mắt  lên  tài liệu.
“Đàn , vị trí    đúng , em  tới  sớm mới chiếm  đó.” Giọng  của nữ sinh  sự linh động của thiếu nữ,   trong tai  ý  nũng trời sinh,  mà mềm mại.
Hoắc Ngập  xuống, mở miệng hỏi, “Sao em  ở đây?”
Lâm Kiều   giọng của    chút giật ,  lâu   thấy   chuyện, hiện tại chợt  thấy   chút hoảng hốt.
“Em giúp  tới chiếm vị trí  mà,   Hội học sinh lấy tài liệu, chắc chắn sẽ mất một chút thời gian.” Triệu Ánh Kỳ  xong  đột nhiên ,  chút nghịch ngợm, “Thật  do em thấy nhàm chán, nên  tới đây  một chút, dù  về  cũng cần  ,  sớm chút cũng   hại.”
“Ừ.” Hoắc Ngập trả lời, thânh âm của  réo rắt mang theo dịu dàng.
Hai   cùng   xứng đôi, bên cạnh thỉnh thoảng   đánh giá bọn họ.
Triệu Ánh Kỳ  chút hưng phấn, đột nhiên duỗi tay lấy  một viên kẹo, đưa tới  mặt Hoắc Ngập, “Đàn ,  ăn kẹo ?”
Lâm Kiều  kẹo ở trong tay nữ sinh, đột nhiên nhớ tới cô cũng  từng ở chỗ  đưa kẹo cho Hoắc Ngập, nhưng   thích ăn ngọt, cho nên  lấy.
Hoắc Ngập  thoáng qua kẹo trong tay cô , duỗi tay lấy ,  nâng tay lên, nghiêng đầu hỏi một câu, “Kẹo gì?”
Từ góc độ , Lâm Kiều  lúc  thể thấy  bàn tay thon dài đang cầm kẹo của ,   nghiêng mặt  về phía nữ sinh, cô còn  thể thấy hình dáng sườn mặt  mỹ của .
Triệu Ánh Kỳ thấy  đang  chuyện với ,  chút khẩn trương, “Kẹo  nhân, bên trong là nhân dâu tây, là vị em thích nhất.”
Hoắc Ngập thong thả ung dung mà lột vỏ kẹo,  mỉm , “Nhìn cũng  tệ lắm.”
“Anh thích là .” Triệu Ánh Kỳ  vô cùng vui.
Ở  cách ,  dễ dàng  thấy tiếng trò chuyện của bọn họ, Lâm Kiều cũng   trong lời  của    kiên nhẫn,   thích ăn kẹo,  bởi vì do nữ sinh đó đưa, cho nên  sẽ ăn.
Trong lòng Lâm Kiều thấy thoải mái, thu hồi tầm mắt, mở tài liệu lịch sử  bắt đầu xem.
Toạ đàm còn  bắt đầu, Triệu Ánh Kỳ  đông  tây, chỉ về chỗ đàn piano ở góc khuất phía , “Đàn ,     chơi đàn piano?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-118-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
“Ừ.”
“Vậy    thể dạy em ?”
Hoắc Ngập  về phía đàn piano,  chút để ý trả lời, “Được thôi.”
Triệu Ánh Kỳ thấy  đồng ý,  sự kích động   nên lời, tiếp tục cùng   chuyện phiếm.
Người sáng suốt đều  thể  , Hoắc Ngập chắc chắn là  thích đàn em lớp 10  , nếu    thể  kiên nhẫn cùng em gái   chuyện phiếm cơ chứ,  qua là  sợ   nhàm chán.
Lâm Kiều  đến nhập thần,    hề chú ý đến chuyện đó.
Bên cạnh Vu Huy Dương thấy Lâm Kiều  để ý phía , trong lòng thở phào nhẹ nhõm một .
Từ lúc Lâm Kiều đến lớp học,    chú ý tới cô, vốn dĩ   yêu thầm Hứa Niệm, nhưng Hứa Niệm nhiều  theo đuổi, gia thế còn , căn bản sẽ  coi trọng  .
Cho nên    càng thêm nghiêng về phía Lâm Kiều, tính cách của cô ngoan mềm,     sự  tính của những cô gái xinh .
Cậu  chủ động  giảng bài cho cô, chính là  tiếp xúc với cô nhiều hơn, chỉ là về , Hoắc Ngập cũng bắt đầu dạy cô  bài.
Hoắc Ngập dạy,   cũng  còn thể đến giảng, Hoắc Ngập thật sự quá giỏi, căn bản  cho   một con đường sống.
Cậu  vẫn luôn cho rằng Lâm Kiều sẽ ở bên Hoắc Ngập,  nghĩ tới hai  bọn họ ngược  càng ngày càng xa cách, về  khi chia khoa  càng  hề liên quan,  trong lòng   miễn bàn  bao nhiêu may mắn.
Hiện tại Hoắc Ngập  đối tượng khác, mà Lâm Kiều cũng  thích Hoắc Ngập, như  sẽ  còn đối thủ cạnh tranh nào hết.
Mê Truyện Dịch
Tuy rằng tình huống của gia đình Lâm Kiều   , nhưng    ngại, tính cách ngoan là  .
Lâm Kiều hiện tại mới lớp 11, nam sinh chú ý tới cô càng ngày càng nhiều,    sớm một chút xác định quan hệ với cô, miễn cho   khác đoạt.
Vu Huy Dương nghĩ  liền chủ động mở miệng hỏi, “Cậu mượn tài liệu gì ?”
“Một ít văn hiến.” Lâm Kiều nhẹ giọng trả lời.
Vu Huy Dương duỗi tay lật thử trang sách trong một chồng tài liệu cô đặt  bàn,   tiếng, mở miệng phun ý , “Có   quá khoa trương   ,   khả năng thi tới nhiều như , tớ còn  giữa trưa  sẽ chạy  , hóa  là  mượn thứ .”
Không  vì , Hoắc Ngập đang  chuyện ở phía , bỗng nhiên yên tĩnh .
Lâm Kiều  chú ý tới,  sách tài liệu trả lời một câu, “Coi như  thêm sách báo bên ngoài , giáo viên      ? Tốt nhất vẫn nên hiểu  nhiều một ít,   nhiều,  hơn so với   gì.”