Người đàn ông thu ô ném  ghế , cũng thấy  bực, “Em chờ   một lát thì  , còn  trèo lên xe  khác để ?”
“Nếu  còn  đợi  ? Dây dưa dây cà, em trai   cũng còn  chạy tới đây để đón, còn  thì , mưa lớn như ,  cảm thấy em sẽ   lạnh hả?”
Người đàn ông tức giận đốp , “Nói đó là em trai thì em liền tin hả, nhà cô gái  nếu mà  tiền như , thì còn    thêm ? Chỉ là trò chơi của bọn nhà giàu mà thôi,  còn  cùng   ăn cơm!”
Linh Linh  chút chột , giọng cũng lớn hơn, “Thế      còn cảm thấy Lâm Kiều  , em chỉ  khách khí một câu cũng  , em trai    ý  đưa em tới đây,  còn châm chọc mỉa mai,  bệnh hả!”
Người đàn ông  chiếc xe phía  lướt qua  , chậm rãi khởi động xe, “Em trai cái rắm, loại  là thứ con nhà giàu  chơi nhất,  qua   là loại sài lang hổ báo tâm cơ sâu, mười đứa như em   cũng chơi bỏ, còn em trai, mặt ngoài  cho dễ  mà thôi.”
Linh Linh     như , cũng bắt đầu ý thức  chút cổ quái,    trong xe,  hai bọn họ cũng  giống như là chị em.
Đến một câu cũng   với ,  khí cổ quái đến mờ ám.
Trời mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa ồn ào rơi ngoài xe, mưa to tầm tã xôn xao đập xuống, đến nỗi thấy  rõ đường ở phía , Quan Chí  lái xe thật cẩn thận.
Trong xe  yên tĩnh, Lâm Kiều  chút  hổ,     ở còn , hiện tại chỉ  hai  bọn họ  ở một bên, liền quá yên tĩnh.
Hoắc Ngập  ở một bên, hiển nhiên   ý   chuyện,   kéo quần áo ướt đẫm,  vẻ thấy  thoải mái.
Lâm Kiều  thoáng qua,   khi  đưa các cô lên xe, quần áo khó tránh khỏi  nước mưa  ướt nhẹp, một chốc cũng  khô , nơi  cách Hoắc gia còn  xa,    mặc quần áo ướt dầm dề,   thoải mái  dễ  cảm lạnh.
Lâm Kiều nghĩ nghĩ, duỗi tay mở bọc nhỏ của  , lấy một chiếc khăn đưa tới, “Cậu lau  một chút .”
Hoắc Ngập  cô một cái, duỗi tay nhận lấy, đến lời cảm ơn khách sáo cũng  buồn , giơ tay chà lau quần áo.
Mê Truyện Dịch
Áo thun màu trắng của  ướt hơn phân nửa, dán ở  , dáng  gầy nhưng rắn chắc như ẩn như hiện, hình dáng đường cong  hiện lên rõ ràng.
Lâm Kiều   ngoài cửa sổ,  chớp mắt,  chút   tự nhiên.
Hoắc Ngập cúi đầu lau quần áo,  một câu, “Tới phía  dừng một chút.”
Quan Chí lên tiếng đáp,   bao lâu, xe liền ngừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-121-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Lâm Kiều   bên ngoài,  chút khó hiểu, vẫn còn  tới Hoắc gia mà,   dừng ?
“  lên  quần áo, chị ở chỗ  chờ.” Hoắc Ngập  xong mở cửa xe, một bước bước  màn mưa,  về phía tòa nhà lớn.
Lâm Kiều  chút sửng sốt, dựa  cửa sổ  thoáng qua, từ khi nào mà    ở riêng một  ?
Quan Chí thấy cô   bên ngoài, giải thích giúp, “A Ngập  tự  mua nhà ở đây, thỉnh thoảng sẽ đến ở vài ngày.”
“Tự   mua?” Lâm Kiều  chút kinh ngạc.
“ ,  chỉ  mỗi chỗ  thôi , còn  chỗ khác nữa, nhà ngoại phu nhân vốn là thế gia âm nhạc, A Ngập   thiên phú, một  diễn xuất của  , phí lên sân khấu  cao, so với phu nhân khi còn nhỏ giỏi hơn   bao nhiêu, ông ngoại của   bây giờ chắc hẳn đang  hối hận, lúc  nhất thời tức giận, đưa   qua…” Quan Chí nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, suýt chút nữa  nhiều lời, vội vàng ngậm miệng.
Lâm Kiều   tiếp, còn đang mắc trong sự khϊếp sợ, quả nhiên  cùng  chênh lệch là một loại tưởng tượng  thể với tới…
Lâm Kiều cảm thán một câu,  về phía mưa to bên ngoài cửa sổ,  chút phát sầu, chắc là còn mưa lâu đấy.
Trong xe yên tĩnh một lát.
Điện thoại của Quan Chí vang lên,   nhận máy, bên  hình như  chút việc gấp,  vội vàng đồng ý,  đầu  , “Lâm Kiều, sân bay đột nhiên  khách tới,  khác   thời gian đến đón, chỉ  thể để  ,   nhanh chóng đến đó đón họ, em  tiên cứ lên lầu chờ một lát,  đưa họ xong sẽ  về đón các em.”
Lâm Kiều sửng sốt, Quan Chí  gọi điện thoại cho Hoắc Ngập, vội vã  xong tình huống, bên   vẻ cũng đồng ý.
Quan Chí ngắt điện thoại, “Đi lên ,    với A Ngập ,   sẽ ấn thang máy cho em, em lên đó chờ,  lập tức sẽ  .”
Lâm Kiều cũng   chậm trễ  khác,  dậy mở cửa xe, nước mưa to như  liền bay  bên trong.
Lâm Kiều duỗi tay che lêи đỉиɦ đầu, bước nhanh vọt , tuy rằng chỉ  cách vài bước, nhưng   ô che mưa, vẫn  xối lên .
Lâm Kiều tới ngoài cửa thang máy, thang máy  lúc mở cửa, cô do dự một chút,   thang máy, cửa tự động đóng   lên .
Rất nhanh “Đinh” một tiếng,  tới tầng lầu, cửa thang máy một  nữa mở .
Lâm Kiều  , quần áo ướt, gió thổi qua liền  chút lạnh, cô nhịn   run lập cập.