Hoắc Ngập  phòng sách, thấy cô ôm theo Bánh Trôi Nhỏ cùng , trong lời   chút xa cách, “Chị  ngủ ?”
Lâm Kiều lắc đầu, sợ  đuổi  , “  dám ở một ,   ở bên cạnh  sách, tuyệt đối sẽ  quấy rầy .”
Hoắc Ngập cũng   gì, trở về chỗ cũ, tiếp tục vẽ.
Lâm Kiều thấy  bày giấy  bàn, là một ít chi tiết cấu tạo của đồ gì đó, cô xem  hiểu là thứ gì.
Mê Truyện Dịch
Phòng sách của Hoắc Ngập  lớn, sách vô cùng nhiều, thật  Lâm Kiều cũng   tâm trạng  sách gì, cô tùy ý cầm lấy một quyển sách, ôm Bánh Trôi Nhỏ   sô pha.
Yên tĩnh nhưng  cảm thấy  đúng chỗ nào, cô  thoáng qua Hoắc Ngập,  đeo lên mắt kính lịch sự vô hại, ý định liếc mắt  qua nơi  cũng  ,   coi cô là  trong suốt.
Nếu như là trò đùa, giống như với  mà    bất luận ý nghĩa gì, chẳng lẽ thật sự là do cô    mơ?
Hơn nửa tiếng trôi qua, Hoắc Ngập vẫn đang vẽ như cũ, Lâm Kiều   từ bỏ suy đoán của , Bánh Trôi Nhỏ trong lòng n.g.ự.c  ngủ từ sớm, cô cũng buồn ngủ liên tục, nhịn   nhắm mắt , Hoắc Ngập ở bên cạnh, cũng  cảm giác an ,  nhanh  ngủ say.
Tiếng hít thở của Lâm Kiều dần vững vàng, Hoắc Ngập đang vẽ tranh, ngẩng đầu  cô một cái, cô gái nhỏ ôm Bánh Trôi Nhỏ trong lòng ngực, ngủ  ngoan.
Anh buông bút trong tay, liền  ở xa xa  cô như suy tư gì.
Bánh Trôi Nhỏ  tỉnh, thấy Hoắc Ngập đang chuẩn  kêu meo meo.
Hoắc Ngập thấy, duỗi tay dựng ngón trỏ  môi, nhẹ nhàng “Suỵt” một tiếng, khóe môi   cong lên, lộ  một ý  khẽ, vô cùng hư.
Lâm Kiều ngủ một giấc đến sáng, cảm giác bên   cái gối ôm, cô theo bản năng tưởng đó là gối ôm trong phòng ngủ của , duỗi tay  ôm chặt thêm một ít, đầu cọ cọ  bên trong.
Chỉ là gối ôm    mềm chút nào, cứng kinh khủng, dù  mềm, nhưng   cái ấm áp, trong mơ hồ còn  hương thơm tươi mát…
Gối ôm cảm giác  động tác của cô, cũng  duỗi tay ôm cô  trong lòng ngực.
Tay gối ôm…?
Cô chậm rãi mở mắt ,  là  cảnh lạ lẫm, bên cạnh là mặt Hoắc Ngập, gần trong gang tấc, lông mi thật dài cụp xuống,  vẻ thẳng dài, khuôn mặt khi ngủ  đến vô hại.
Lâm Kiều đột nhiên  dậy, phát hiện  đang   giường trong phòng,   sô pha trong phòng sách!
Hoắc Ngập  cô đánh thức,  nhíu mi, mở mắt   về phía cô, trong mắt vẫn còn chút buồn ngủ,  ở  giường như , quần áo  loạn, vô cùng mỹ lệ mê .
Lâm Kiều  quần áo      đổi gì,  cũng mặc quần áo như thường, cô  thở phào nhẹ nhõm một , “Sao   ở đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-124-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Hoắc Ngập chậm rãi  dậy, bình thường : “Đương nhiên là ngủ,  cũng   khả năng  ngủ cả đêm.”
Lâm Kiều thấy  bình tĩnh như ,  chút nóng nảy, “ là hỏi vì  chúng   ngủ  cùng một giường?”
“Không  chị sợ ngủ một  ?”
Anh   đúng lý hợp tình, Lâm Kiều cũng  tìm  câu nào để phản bác, nhớ tới    còn ôm chặt , hiện tại cũng  thể  eo  cứng cỏi bao nhiêu, cô     nên theo ai, “Vậy cũng  thể ngủ  cùng một giường!”
Hoắc Ngập giống như  rõ cô đang rối rắm cái gì, “Cùng em trai ngủ chung một giường thì   , cũng   là làʍ t̠ìиɦ.”
Tim Lâm Kiều nháy mắt căng thẳng, chịu  nổi lời  như  của , vốn  thể miễn cưỡng trấn định,    như , trong đầu cô   rối loạn, hoảng đến   kỹ đường  bò xuống giường, “…   về trường học…”
Hoắc Ngập  cô,   tiếng.
Lâm Kiều    mà n.g.ự.c căng thẳng, vội vàng xoay  chạy nhanh  ngoài, đường như là chạy trối chết.Lâm Kiều vội vàng chạy về trường học, chờ đến khi   xe buýt về tới trường, mới nhớ tới    thêm, nhưng hiện tại cũng  còn tâm trạng  , chỉ  thể xin nghỉ.
Cố Ngữ Chân thấy ngày hôm qua cô   về, quần áo   còn  thành một bộ khác, hình như là của nam sinh.
Cô   chút lo lắng, “Ngày hôm qua    ,   việc gì chứ?”
“Ngày hôm qua Hoắc gia tới đón tớ, để tớ về đó ăn cơm, trời mưa quá lớn, nên tớ ở .”
Cố Ngữ Chân gật đầu, “Tớ cũng đoán là  ở đó, nếu  thật sự  báo cảnh sát mất.”
Tâm tư Lâm Kiều  giảm  xuống.
Cố Ngữ Chân thấy cô  một lúc lâu   lời nào, vẫn thấy  chút lo lắng, “Sao ,  xảy  chuyện gì chứ?”
Lâm Kiều dừng một chút, khẽ lắc đầu, “Không , chỉ là  mệt, cho nên hôm nay  về nghỉ ngơi.”
“Vậy  mau ngủ một giấc , nghỉ ngơi cho khỏe.” Cố Ngữ Chân thấy cô  ,  lẽ là quá mệt, chắc cũng   việc gì.
 khi cô   bộ quần áo   cô, vẫn nhịn   nhắc nhở một câu, “Lâm Kiều,    tiếp xúc với nam sinh,  nhất  cẩn thận, bây giờ nam sinh đều  , một   chú ý  khả năng sẽ  lời  ngon ngọt của bọn họ lừa gạt.”
Lời  ngon ngọt…
Hoắc Ngập hình như  thuộc về phạm trù .
Mỗi    chuyện đều  hề  điểm mấu chốt, hư  kiêng nể gì, cứ giống như ném b.o.m  trong biển, từ  nổ lên ,  cho mặt biển nổi sóng gió mãnh liệt…