Đại lão chính là đại lão, đến thiếu nữ hư hỏng đầu đầy màu cũng dám trào phúng, chỉ  thể  nhân vật thần tiên của lớp 11 thật sự quá nhiều, mấy thông báo phê bình của lớp 10 hôm nay, ở  mặt bọn họ căn bản chỉ là tăm xỉa răng.
Lâm Kiều  lên lầu, mới đến  lầu, phía  đột nhiên chạy tới một nữ sinh, giọng    yếu đuối,  mềm nhẹ, “Đàn chị Lâm Kiều, chị  thể giúp em một việc gấp  ạ?”
Lâm Kiều   sửng sốt,  cô bé cúi thấp đầu, chắc chắn là   quen  cô bé, “Việc gấp gì ?”
Nữ sinh lấy thư tình , “Thật ngại quá, đàn chị, em cũng  là  nên đến  phiền chị, nhưng em thật sự  dám tự  đưa cho đàn  Hoắc Ngập,  thể phiền chị giúp em đưa bức thư  cho   , em   trong lòng  về  sẽ  tiếc nuối.”
Lâm Kiều  thư cô bé đưa tới, nhớ tới những bức thư    Hoắc Ngập ném , thật     với cô bé,  lẽ  tiếc nuối cũng sẽ tương đối , nếu như thật sự  Hoắc Ngập  ác liệt từ trong xương cốt,  sẽ   là tiếc nuối đơn giản  .
Cô im lặng một lát,  nhận lấy thư tình trong tay cô bé, “Thật xin , chị  thể giúp em.”
Nữ sinh nhiều ít  chút tổn thương, trong mắt đều là nài nỉ, “Đàn chị.”
Lâm Kiều  nước mắt trong mắt cô bé, vẫn   một câu, “Cậu    là một nam sinh nghiêm túc,  nên thích  .”
Cô mới  xong, nữ sinh phía     cô nháy mắt  đổi sắc mặt.
Lâm Kiều theo tầm mắt của cô bé  đầu  , quả nhiên thấy Hoắc Ngập đang  lên , tầm mắt  về phía nơi , rõ ràng    lời   .
Lâm Kiều  dừng một chút,  khí vô cùng yên tĩnh.
Triệu Ánh Kỳ hiển nhiên cũng  thấy, liếc mắt đánh giá Lâm Kiều một cái, cũng  để ý tới,  về phía Hoắc Ngập, “Đàn , buổi chiều tan học chúng  cùng  ăn kem ,  một tiệm kem hương vị vô cùng ngon, tuy rằng  chút xa, nhưng ăn  ngon.”
Hoắc Ngập  dừng bước chân, giống như   thấy cô  ở đó, cùng Triệu Ánh Kỳ  lên lầu, “Được thôi,  khi tan học tới tìm .”
Hai  một đường     lên lầu,  thật xa cũng  thể  thấy tiếng  của Triệu Ánh Kỳ, thanh thúy dễ ,   sức sống của nữ sinh lớp 10.
Nữ sinh đối diện Lâm Kiều hiển nhiên   manh mối, cô bé cúi đầu   lời nào, “Lạch cạch” một tiếng, nước mắt rơi xuống, rơi  bức thư tình hồng nhạt, chậm rãi tỏa .
Lâm Kiều cũng   nên an ủi cô bé như thế nào, duỗi tay lấy khăn tay trong túi , nhẹ nhàng nhét  trong tay cô bé, “Đừng , đổi thích  khác .”
Buổi sáng thứ hai vĩnh viễn luôn lộn xộn nhất, vội vội vàng vàng một buổi sáng qua , đảo mắt  đến giờ nghỉ trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-126-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Cố Ngữ Chân  dạy Lý Thiệp  bài,   thời gian cùng cô  bài tập.
Lâm Kiều cầm tấm card lấy từ trong tay Trần Thi Nam như suy tư gì, Vu Huy Dương cố ý   bên cạnh cô để thảo luận bài tập, thấy cô  chằm chằm tấm card thật lâu, tới gần hỏi, “Cậu đang xem gì ?”
Mê Truyện Dịch
“Không  gì.” Lâm Kiều  hồn, đem tấm card bỏ  túi quần, vẻ mặt  chút ngưng trọng.
Vu Huy Dương phát hiện thái dương mềm mại của cô  mồ hôi, nhịn    nhiều vài , cô  trắng,  ngoan ngoãn mềm mại, thấy thế nào cũng  chán.
Nam sinh xung quanh  sớm ngo ngoe rục rịch, luôn tới hỏi cô bài tập, thể hiện lòng  đối với cô cũng  hề ít, cứ kéo dài cũng   là cách .
“Lâm Kiều…” Vu Huy Dương  cô  chút chuyên chú, ma xui quỷ khiến gọi một tiếng.
Giọng  của   quá nhẹ, Lâm Kiều còn   thấy, phía  lớp   một trận ầm ĩ.
Lâm Kiều  đầu  , thấy Hoắc Ngập cùng mấy nam sinh đang ở phía .
Anh đeo cặp kính tinh tế, vẻ mặt cụp mắt  chút nhàn nhạt, tuy rằng lịch sự nhã nhặn, nhưng thoạt   chút  dễ tiếp cận.
Trong tay  cầm bản văn kiện, tùy ý cầm một tờ thông báo đưa cho lớp trưởng lớp bọn họ, đồng phục mặc      một chút nếp nhăn nào, đôi chân thon dài,  trong đám  như hạc trong bầy gà.
Nữ sinh bên cạnh hưng phấn, “Này   mau xem, Hoắc Ngập kìa,  đột nhiên  tới lớp chúng  thế?”
“Buổi sáng   sẽ   tới kiểm tra tình huống của các lớp, đánh giá sự nổi bật của tập thể lớp tiên tiến.”
“Chủ tịch hội học sinh tới kiểm tra , khó trách   sẽ tới lớp chúng .”
Hoắc Ngập nghiêm túc  với lớp trưởng những điều cần chú ý, đến một ánh mắt cũng lười   trong ,    coi chuyện hồi sáng  là một chuyện,  hổ   tự nhiên chỉ  mỗi  cô.
Lâm Kiều  thoáng qua,  đầu  cầm lấy bút, mở sách bài tập  tiếp tục  đề, miễn cưỡng áp chế chút   tự nhiên trong lòng .
Nếu buổi sáng cô    như , cũng sẽ   hổ như thế, bây giờ căn bản   cách nào  thẳng  , thật giống như    việc gì  thể gặp  .
Vu Huy Dương  tìm  cơ hội thổ lộ,  đầu    đối diện với đôi mắt của Hoắc Ngập,  hiểu   chút chột , luôn cảm giác ánh mắt   loại lạnh lẽo   nên lời.