Lâm Kiều  thất thần.
Hoắc Ngập cũng  thèm để ý, lưu  điện thoại của  , gọi , điện thoại  bàn  chấn động.
Hoắc Ngập đưa điện thoại cho cô, “Chị lưu tên , đây là  của , về   thể cho gọi cho .”
Lâm Kiều nhận điện thoại, bên  trống , chỉ  một dãy  xa lạ.
Trước  cô   di động, đối với mấy thứ  vẫn thấy xa lạ.
“Không  dùng?”
Lâm Kiều  di động,  thể nào xuống tay.
Hoắc Ngập duỗi tay  gần, ôm cô  trong lòng ngực, tay thon dài cầm đầu ngón út của cô nhấn lên màn hình, “Nhấn nơi , lưu  của  , ghi chú tên.”
Lâm Kiều thấy  ôm , nhiệt độ cơ thể cách quần áo tiến , mùi hương sạch sẽ quanh quẩn  gần, cô vội vàng lui  bên ngoài, “Không nên ôm ấp.”
Hoắc Ngập   buông tay, đột nhiên cúi đầu cắn lên lỗ tai non mềm của cô, lời   chút hư hỏng, “Không  yêu cầu nhiều như ,   ngoài  hờ hững,  đối xử với bạn trai như  ?”
Lâm Kiều rụt , suýt chút nữa  cầm chắc điện thoại trong tay, tuy rằng là bàn riêng, nhưng cô vẫn lo lắng   khác  thấy.
Cô ở trong n.g.ự.c  giãy dụa, liều mạng   ngoài, giống như một con mèo nhỏ khó khăn giãy giụa, thế nào cũng     ôm, “Đang mặc đồng phục   khác thấy, sẽ  ảnh hưởng  !”
Hoắc Ngập thấy  trong lòng n.g.ự.c thơm tho mềm mại giãy giụa quá lợi hại, miễn cưỡng buông lỏng , nghiêm túc tự hỏi, “Lần  chọn phòng riêng.”
Lâm Kiều vất vả lắm mới tránh thoát cái ôm của , liếc mắt   một cái,  xa chút,  phản ứng  , đầu ngón tay nhỏ nhắn đánh chữ ở  màn hình.
Hoắc Ngập  cô rũ đầu, đầu ngón út chậm rì rì đánh chữ ở mặt , nhịn    lên một tiếng, chờ khi thấy cô đánh  hai chữ, tươi   mặt dừng , duỗi tay nhéo cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, “Chị chỉ ghi chú tên thôi?”
Lâm Kiều  về phía , vẻ mặt ngoan ngoãn, “Không    ghi tên ?”
Hoắc Ngập  cô, dường như  nghẹn đến    lời,  một lúc lâu,  đột nhiên cúi đầu hôn cô, dùng sức hôn, âm thanh  lớn,    xung quanh đều  .
Lâm Kiều   hôn ngốc,  cánh môi vẫn còn vương  thở mát lạnh giữa môi răng của , chờ khi phản ứng  hận  thể chui xuống  gầm bàn,  mặt  đỏ  trắng, đầu cũng  dám nâng.
“Tùy chị .” Hoắc Ngập hôn xong tâm trạng nháy mắt  lên, chả  cả mà lấy điện thoại của , lưu  của cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-137-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Ngón tay thon dài chỉ nhập  hai chữ*, ghi chú là chị.
*Tỷ tỷ
Lâm Kiều  bộ dáng cụp mắt an tĩnh vô hại của ,  mặt  thêm một trận nóng rát,    kiêng nể gì, còn ghi chú là chị,  căn bản  hề coi cô là chị, còn một hai  ghi chú như !
Lâm Kiều cùng Hoắc Ngập ăn xong, nhân tiện ở nơi đó  bài tập luôn, buổi sáng ngày hôm , Lâm Kiều đeo cặp sách lên lầu, bên  hành lang vây đầy , một  phụ nữ đang lôi kéo chủ nhiệm lớp các cô  tê tâm liệt phế.
Chủ nhiệm lớp cũng đang mang vẻ mặt khó xử, mời  phụ nữ  văn phòng, “Mẹ Phùng Minh , chị  đây  , chúng  từ từ .”
Lâm Kiều  thấy tên Phùng Minh, trong lòng “Lộp bộp” một chút, quả nhiên xung quanh đều đang thảo luận về Phùng Minh.
“Phùng Minh  gặp chuyện gì ?”
“Ngày hôm qua Phùng Minh xin nghỉ  theo đàn ông thuê phòng, cái loại mà  xong  trả tiền …”
“Không thể nào?”
“Mẹ   phát hiện,  gần đây trong nhà tự dưng  nhiều váy áo đắt đỏ, cảm thấy lạ, ngày hôm qua lén  theo Phùng Minh  ngoài, thế nhưng phát hiện    khách sạn, bây giờ hỏi trường học tại    phát hiện.”
“Trời ạ, Phùng Minh nghĩ gì mà    loại chuyện , ai chỉ cho   thế?!”
“Không ,    hỏi   nguyên nhân, đánh một trận cũng  chịu , Phùng Minh hình như    học nữa,    theo  đàn ông   nơi khác  việc,      cách nào nên mới đến trường học.”
Mê Truyện Dịch
“Cậu  điên   , loại đàn ông lừa lọc như  cũng tin?”
“Nhất thời  mê hoặc đầu óc ,     đáng thương, hình như là một  nuôi hai đứa nhỏ, trong nhà còn  một đứa em trai, ngày thường đều vất vả kiếm tiền cho bọn họ  học,   thời gian quan tâm con cái,  nghĩ rằng   lên con đường .”
“Điều kiện trong nhà Phùng Minh  , hình như  túng quẫn, hơn nữa học sinh trong trường chúng   đều  điều kiện , khó tránh khỏi sẽ  chút hâm mộ mấy thứ , tớ còn nhớ Tiền Tư Tư trong lớp chúng  thường xuyên khoe hàng hiệu ở  mặt Phùng Minh, chê   nghèo hèn kém cỏi gì đó…”
“Ai,   nghĩ như thế nào, khả năng quen   nào đó   xúi giục , tớ thấy      giản dị, bây giờ   dạy hư,    cũng hận  thể  tìm chết, thật đáng thương.”
Lâm Kiều   mà cắn chặt hàm răng, cô thật sự hối hận, cô thật sự  nên do dự mãi về loại chuyện !
Phùng Minh chỉ là một ,  phía  còn sẽ  bao nhiêu Phùng Minh nữa?
Giữa trưa tan học, Lâm Kiều một   khỏi cổng trường, tìm điện thoại công cộng, “Xin chào, cháu ở trường học nhặt  một tấm thẻ,  thử gọi và  giới thiệu về các hình thức mại da^ʍ, cháu  báo án,   ở trong trường học xúi giục học sinh mại da^ʍ.”