Hoắc Ngập  nhẹ, mới xoay  rời .
Một buổi ồn ào của Trần Thi Nam như  tựa như một  dự liệu, buổi chiều   cảnh sát đưa ,  là do  liên quan đến chuyện của Phùng Minh.
Hiệu trưởng suýt chút nữa tức đến ngất xỉu,  nghĩ rằng thật sự   dẫn dắt ở trong trường bọn họ,  còn là con gái của bạn .
Lâm Kiều  chút tâm thần  yên, vì bảo đảm  sẽ  gặp  việc gì, đến  thêm cũng  ,  cách di chuyển cũng sẽ  vượt qua cổng trường.
Hôm nay tan học, Cố Ngữ Chân đột nhiên đến ngày, Lâm Kiều  cổng trường mua đường đỏ cho cô , lúc qua đường  về, phía  đột nhiên chạy đến một chiếc Minibus, trực tiếp ngăn chặn cô.
Trên xe nhảy xuống hai  đàn ông dáng vẻ lưu manh, dây xích vàng thêm xăm ,   hai lời  kéo cô lôi  xe.
Mặt Lâm Kiều tái trắng, vội vàng nhấc chân đá trúng chỗ hiểm của một tên trong đó,  chạy về phía ,   một tên khác bắt lấy, lôi  trong xe.
Học sinh ở bên cạnh hoảng sợ, liên tục lui về ,  dám tiến lên .
“Mẹ nó, con  giãy mạnh thế!”
Mê Truyện Dịch
“Giữ chặt !”
Sức lực của Lâm Kiều  thắng nổi, cắn răng đang chuẩn  lấy đầu đ.â.m ,    phía  kéo cổ áo, nghiêng  , cả   túm  .
“Mấy  ban ngày ban mặt lôi kéo học sinh trường chúng   gì?!” Trần Tuyên Trùng một phen túm cô về, đôi mắt trừng lớn, hung dữ  với bọn họ.
Người đàn ông  đầu mặc áo sơmi họa tiết màu cam, một bước đến gần, “Thằng oắt con như mày  nó đừng xen  việc của  khác!” Nói xong, liền  duỗi tay tới kéo Lâm Kiều.
Trần Tuyên Trùng đẩy Lâm Kiều về phía , chỉ mấy  em ở đằng , giọng điệu kiêu ngạo, “Mày  rõ hộ tao xem  bên mày nhiều,  là bên tao nhiều?!”
Người đàn ông  về phía   , một nhóm học sinh hư hỏng kề vai sát cánh,  thấy động tĩnh liền  về phía bên .
“Còn  cút!” Mắt Trần Tuyên Trùng ngườm , đột nhiên hô lớn.
Người đàn ông thấy cũng  sợ, chỉ là    lớn chuyện, ông  duỗi tay chỉ Trần Tuyên Trùng, “Thằng  mày chờ đấy!”
Minibus nghênh ngang mà , tinh thần Lâm Kiều khẩn trương, vẫn còn vội vàng ghi nhớ biển  xe.
Trần Tuyên Trùng thấy   ,  đầu  , liếc mắt đánh giá cô một cái, “Cậu  nó lá gan cũng  nhỏ  nhỉ, chuyện đó thật sự là do  tố giác? Không sợ  trả thù hả?”
Lâm Kiều  nắm chặt tay, “Không  .”
“Không  ,  mấy  đó tìm   gì?” Trần Tuyên Trùng  rõ  tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-139-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Sắc mặt Lâm Kiều  tái nhợt, cụp mắt   chuyện,  còn đang phát run,  nghĩ tới  ngông cuồng như , ban ngày ở cổng trường cũng dám kéo  .
Lâm Kiều xoay    ngoài, Trần Tuyên Trùng giữ chặt cổ áo của cô, thấy phiền vô cùng, “Còn    nữa, về trường học  chứ!”
“   báo cảnh sát.”
Trần Tuyên Trùng sửng sốt, cô gái  còn  lý trí, gặp  loại chuyện như   chút hoang mang, còn  trấn định.
Cậu   trong mắt cô  nước mắt, chắc cũng  sợ  nhẹ,   buông lỏng tay , “Thôi  , ông đây miễn cưỡng đưa   một chuyến.”
Trần Tuyên Trùng  cùng cô tới cục cảnh sát,  ghi chép, cục cảnh sát bên  lập tức điều  theo dõi, xác định   xong để cô an tâm về  học.
Từ cục cảnh sát  , trời   tối,  về trường, dọc theo đường  vô cùng hấp dẫn ánh mắt của  khác.
Trần Tuyên Trùng tới lớp 11, vẫn nổi danh như cũ, là   giáo viên cùng bạn học bầu chọn   vinh danh bảng vàng trong sổ đen, giờ   cùng một học sinh ngoan như Lâm Kiều, miễn bàn  bao nhiêu  tò mò?
“Mau lăn lên .” Trần Tuyên Trùng đưa cô đến  lầu, xoay   .
Lâm Kiều dừng một chút, “Cảm ơn.” Cô  nghĩ rằng Trần Tuyên Trùng sẽ  mặt giúp cô, nếu       xuất hiện, hậu quả  bao nhiêu đáng sợ, cô cũng  dám tưởng tượng.
Trần Tuyên Trùng   mà thấy  chút ngoài ý ,  đầu  , lông nhông , “Ai u,  còn   cảm ơn cơ ,  còn tưởng rằng  chỉ  quăng ngã  qua vai thôi chứ.”
Lâm Kiều   mà  chút ngượng ngùng, rốt cuộc việc xảy  lúc  vẫn còn  sâu,  nghĩ tới bây giờ   thể  chuyện bình thản như .
Trần Tuyên Trùng cũng nhớ đến hành vi ấu trĩ năm lớp 10 của , tùy tiện xua tay, “Đi lên , về  đừng   ngoài một .”
Lâm Kiều    mặc quần ống rộng chậm rãi  xa, đột nhiên cảm thấy   cũng  hề hư hỏng như cô tưởng tượng.
Cô  trong chốc lát,  đầu lên lầu,  thấy Hoắc Ngập đang  cách đó  xa.
Bước chân của cô  dừng ,  mang lên cặp kính, đang an tĩnh  cô.
Vừa  khi cô  về đây đầu óc  loạn,   chú ý tới vị trí đó,    tới đây từ lúc nào, cũng      bao lâu?
Hoắc Ngập chậm rãi đến gần, mở miệng vẫn dịu dàng như cũ, “Sao  nhận điện thoại?”
Lâm Kiều ngoan ngoãn trả lời, “Điện thoại để trong ký túc xá.”
“Sao  mang theo bên ?”
“Bị bạn học  thấy sẽ   lắm,    tiền mua  điện thoại đắt như .”