Ông  thở phào nhẹ nhõm một , cho rằng   tin.
Hoắc Ngập đột nhiên nhấc chân đá  đầu của ông , “Không  mày,  nó mày lừa quỷ !”
Tên đó  đá  đầu đầy , một  suýt chút nữa cũng tắt mất.
Hoắc Ngập đá vài cái, tên đàn ông lúc đầu từ kêu gào biến thành mất giọng, từng đợt k** r*n mỏng manh,  xong  lòng  run sợ.
Mê Truyện Dịch
Lâm Kiều  bệt ở  đất,    bò dậy nổi, trong giọng  cũng  chút sợ hãi  nức nở, “Hoắc Ngập…”
Hoắc Ngập đột nhiên đá ông  một chân, duỗi tay nắm đầu của ông  nhấc lên,  chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, hỗn đến  mạng, “May cho mày.”
Vẻ mặt ông  hoảng sợ, trong miệng đều là máu, căn bản    lời.
Hoắc Ngập hất đầu của ông  ,  dậy  về phía bên ,  tay  tất cả đều là máu, cũng   là của ,  là của tên đang   đất.
Anh tùy ý vẩy bỏ m.á.u  tay, từng giọt m.á.u đỏ tươi rơi đầy đất, tùy tiện lau lên quần áo, duỗi tay  gần, ôm cô  đến  lên tảng đá bên cạnh, mu bàn tay lau sạch nước mắt  mặt cô, nhẹ nhàng dỗ, “Ngoan,   bên .”
Lâm Kiều căn bản  còn sức lực,  dựa   mới chống đỡ , cô cũng   về bên  nữa, túm vạt áo   động đậy.
Hoắc Ngập duỗi tay  túi quần lấy điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh gọi điện, “  báo án, nơi   nhóm buôn …”
Cảnh sát  nhanh  chạy tới,  tiên đưa bọn họ tới bệnh viện.
Tay của Hoắc Ngập bởi vì  cứa  thủy tinh, m.á.u chảy  ngừng,  khâu mấy mũi, miệng vết thương   xử lý xong, Hoắc Hưng Quốc cùng Triệu Bích Quận  chạy đến, ông ngoại của Hoắc Ngập cũng vội vã chạy tới.
Cảnh sát đang  ghi chép, con đường    camera, bọn buôn  cố ý tìm một vị trí , nhưng camera ở cửa siêu thị rõ ràng    một nữ sinh  một  đàn ông mạnh mẽ lôi , ngược     phụ nữ  đưa tới chỗ đó.
Thủ pháp lừa bán  điển hình, thật   cần hỏi, cũng   rõ ràng, tuy  là  đánh  chút tàn nhẫn.
Cảnh sát  Hoắc Ngập đang dựa  giường,  điều tra  thì  là một học sinh ba   tiếng trong trường, chắc là nhà  tiền  mời  chuyên môn về dạy thuật phòng ,  vặn   đυ.ng .
Triệu Bích Quận  đến nơi, vội vàng tiến lên,    Hoắc Ngập một chút, gấp đến độ hai mắt đều đỏ lên, “Sao  gặp  loại chuyện , A Ngập, con   chứ?”
Hoắc Hưng Quốc  đến  mặt cảnh sát, “Tình huống  là  , những  đó là từ  tới?”
“Buôn bán , còn tham dự chuyện mua dán da^ʍ cho học sinh,    bắt , điều tra xong sẽ báo kết quả cho  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-144-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Ông ngoại Hoắc Ngập   giận  thể át, “Đồng chí cảnh sát, nhất định  điều tra rõ, chuyện  chúng  sẽ  để yên , tay của đứa nhỏ  nếu như xuất hiện vấn đề gì, sẽ ảnh hưởng đến con đường phát triển âm nhạc về !”
“Ngài yên tâm, chúng  nhất định sẽ tra  rõ ràng, tuyệt đối  dung túng thế lực đen.” Cảnh sát ,   về phía Lâm Kiều, “Cô gái , lúc  là cháu báo án  , cũng là mấy  , cháu  mâu thuẫn gì với bọn họ ?”
Lâm Kiều  thế lắc đầu, nước mắt rơi xuống,   đáng thương, “Không , cháu  từng gặp mấy  đó bao giờ, bọn họ cầm d.a.o liền xông tới,  đáng sợ.”
Hoắc Ngập  về phía cô, trong mắt mang chút ý  như  ,   kỹ căn bản   .
Cảnh sát hỏi xong tình huống, Hoắc Hưng Quốc cùng ông ngoại  theo cảnh sát  ngoài, xử lý việc tiếp theo.
Triệu Bích Quận thấy    việc gì, cảm xúc cũng  định , tiến lên kéo chăn giúp , “Bác sĩ  thế nào, tay con  vấn đề gì  ,   còn  thương tới chỗ nào khác nữa ?”
Hoắc Ngập ôn hòa trả lời: “Không  vấn đề gì, ở  viện quan sát mấy ngày là .”
Triệu Bích Quận thấy   nhẹ nhàng bâng quơ, trong lòng vẫn lo lắng, “Kiều Kiều, cháu chăm sóc A Ngập giúp dì, dì  hỏi bác sĩ xem tình hình thế nào.”
“Vâng.” Lâm Kiều gật đầu.
Mắt của cô vẫn còn sưng,   vẫn  mãi,  vẻ vô cùng sợ hãi, bây giờ cảnh sát  , cũng ngừng nước mắt, cả  đều trở  vẻ bình tĩnh.
Hoắc Ngập duỗi tay nhẹ nhàng s* s**ng khuôn mặt nhỏ của cô,   vô cùng sưng đỏ, hiện tại còn  vết đỏ hằn lên, “Chị biểu hiện  ,  còn tưởng rằng chị sẽ sợ tới mức    lời.”
Lâm Kiều  bộ dáng dịu dàng hiện tại của Hoắc Ngập, thật sự khó  thể tưởng tượng rằng    đánh  tàn nhẫn, cô còn cho rằng   đánh c.h.ế.t …
“Lát nữa tìm bác sĩ lấy thuốc mỡ bôi lên cho chị nhé, còn đau ?”
Lâm Kiều khẽ lắc đầu,  khuôn mặt phiếm hồng vẫn còn nước mắt, thoạt  khá đáng thương.
Hoắc Ngập duỗi tay vén tóc của cô   tai, kẹp tóc  đầu cũng  còn,   nhíu mi, “Mấy  đó tới tìm chị?”
“Ừ.”
“Sao   cho  ?”
Lâm Kiều cụp mắt, nghiêm túc , “  báo cảnh sát, cho rằng sẽ   việc gì,  nghĩ rằng bọn họ còn dám.”
Hoắc Ngập  cô một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi, “Có  liên quan đến chuyện của Trần Thi Nam ?”