“Tớ  ngay chắc chắn là sẽ ngọt ngào mà, buổi sáng chúng tớ còn thấy Hoắc Ngập hôn  đấy ha ha ha.” Lục Y Y nhịn   trêu ghẹo.
Cố Ngữ Chân che miệng  trộm.
Mặt Lâm Kiều  chút nóng,  nghĩ rằng   các cô  thấy, mặt cô  đỏ, tâm tư  chạy đến   Hoắc Ngập, nhớ đến hôm nay nghĩ  mà sợ.
Trong lòng cô vô vàn cảm kích,  lẽ sẽ  thể quên  chuyện ngày hôm nay, cô  từng gặp  nào đánh   tàn nhẫn như .
Đột nhiên, điện thoại trong túi vang lên, Lâm Kiều lấy , Lục Y Y cùng Cố Ngữ Chân đương nhiên đoán  là ai gọi tới,    tản ,  quấy rầy Lâm Kiều  điện thoại.
Lâm Kiều  tên  màn hình, ấn nhận, đưa điện thoại tới bên tai, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.
“Cứ như  mà , cũng   đau lòng ?” Hoắc Ngập ở đầu  điện thoại thấp giọng .
Lâm Kiều c*n m** d***, nắm chạt di động nghiêm túc , “Dì còn ở đó,  ngại  tiếp.”
“Bà  cũng  .” Hoắc Ngập ở trong điện thoại thấp giọng  chuyện,  khác gì như ở bên tai cô  chuyện.
Tai cô  chút nóng, mơ hồ   tiếng  chuyện phía bên , hình như là giọng của Hoắc Hưng Quốc.
Tim cô nháy mắt treo cao, “Chú ở bên cạnh  ?”
Hoắc Ngập  xong  khẽ  tiếng, “Họ đang  chuyện,  chú ý tới .”
Anh   như , Lâm Kiều   thấy rõ ràng hơn, bọn họ đúng là đang  chuyện với , nhưng  chắc   thấy.
Lâm Kiều  dám  chuyện điện thoại với  nữa, “ vẫn nên cúp máy .”
“Họ cũng   thấy chị, còn sợ hãi như ?” Hoắc Ngập  chế nhạo .
Hoắc Ngập   xong câu đó, bên  điện thoại  truyền đến giọng của Triệu Bích Quận, “A Ngập, canh gà đến .”
“Vâng.” Hoắc Ngập thản nhiên lên tiếng.
Ngực Lâm Kiều căng chặt,  dám  lời nào, liền  Triệu Bích Quận bên  hỏi một câu, “Đã trễ thế ,  còn gọi điện thoại cùng ai nữa?”
Lâm Kiều khẩn trương mà ngừng thở, Hoắc Ngập  trả lời một câu, “Bạn gái.”
“Hoắc Ngập!” Cô suýt chút nữa  cầm chắc di động, vội vàng nhỏ giọng kêu , hoảng đến  .
Triệu Bích Quận rõ ràng tạm dừng một chút,  đó  vẻ thở phào nhẹ nhõm một , “Có bạn gái? Là ai,  từng gặp ?”
“Chưa từng gặp, về   cơ hội đưa cô  tới gặp .” Hoắc Ngập  khẽ,  mà mặt  đỏ tim  nhảy.
“Được,   chờ.” Triệu Bích Quận  lên tiếng.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-146-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Lâm Kiều thật sự  chống đỡ ,  chính là đang cố ý, cô vội vàng  cúp điện thoại, “Hoắc Ngập,   cúp điện thoại!”
Hoắc Ngập lấy canh tới, múc một muỗng canh gà,  thấy giọng  tủi  của cô,  nhịn   rộ lên,  chút vui sướиɠ, “Chị chừng nào thì tới thăm ?”
“Ngày mai  thăm .” Lâm Kiều cuống quít trả về một câu.
“Được.”
Cô  thấy Hoắc Ngập đáp, vội vàng cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm một .
Hoắc Ngập  điện thoại nhanh chóng đen ,  nhướng mày,  đó  nhịn    lên một tiếng, đặt điện thoại thả   bàn.
Cả đêm Lâm Kiều lăn qua lộn , ngủ   ngon lắm, mơ mơ màng màng giống như về tới khi còn nhỏ.
Người đàn ông ôm cô,  ảnh chụp trong tay, dù  lên cũng đều là vẻ  thương, “Kiều Kiều, về   nên học theo  của con, cũng đừng  theo con đường của ba…”
Cảnh trong mơ biến hóa  nhanh, cô mơ hồ mới  thấy, đảo mắt liền chuyển đến phòng thiết  trong trường học, cô   tại   tới nơi , nâng mắt  thấy  hai  ở phía xa.
Nước khoáng cùng khăn giấy từ từ ướt đẫm, còn  nam sinh đang giãy giụa, áp lực  tiếng động, ánh sáng bên ngoài đều  thể xuyên thấu, trong mơ hồ còn thấy  một chiếc Minibus,   túm cô, còn  m.á.u đầy đất cùng thủy tinh vỡ.
Lâm Kiều nháy mắt bừng tỉnh,  thấy bên ngoài, thế nhưng  là buổi sáng, hóa  chỉ là một giấc mộng.
Cô ngây  trong chốc lát, rốt cuộc  ngủ  nữa,  dậy đeo dép lê  đến bên cửa sổ.
Sáng sớm 6 giờ, sắc trời mới sáng,   sạch sẽ, giống như viên lưu li trong sáng.
Thời gian vẫn còn sớm, Lục Y Y cùng Cố Ngữ Chân còn đang ngủ, tay chân cô nhẹ nhàng  đến  bàn, lấy  ảnh chụp kẹp trong sách.
Khi đó cô còn  nhỏ, cái gì cũng  hiểu, trong miệng ngậm kẹo,   đùi ba,   hiểu nhưng  nhớ rõ.
Cô  từng  gặp , chỉ  bức ảnh , bà  lớn lên  , mặc váy trắng, tóc đen nhánh,   về phía camera,   bên cạnh chính là ba cô.
Bọn họ thoạt   xứng đôi, nhưng    quá nhiều thời gian dành cho cô.
Khoảng thời gian  lâu cô đều suy nghĩ, hai  đều  hợp,   khi gặp  sẽ càng trở nên  hơn  .
Lâm Kiều  ảnh chụp  lâu, một  nữa khép sách .
Lý Thiệp cầm ba quả cam tung lên , một bên chơi, một bên mở miệng , “Còn may là   việc gì,   tin suýt chút nữa   sợ c.h.ế.t khϊếp, còn tưởng rằng  sẽ đánh c.h.ế.t  nữa đấy.”
Cậu  tung ba quả cam, cuối cùng  đỡ  quả nào, liên tiếp rơi  mặt đất.
Lý Thiệp nhặt lên, một  nữa ném về giỏ, “Tống Phục Hành chắc  xuống máy bay,  lẽ sắp tới .”
Hoắc Ngập  động tác của  ,  mỉm , “Hoa quả trong giỏ lát nữa  mang  .”