“Làm gì hả,  từ chỗ xa đưa tới đây,  vất vả hả, tạm chấp nhận một chút ?” Lý Thiệp dọn ba quả cam để về chỗ, khôi phục nguyên dạng, nếu xem nhẹ quá trình quả cam từng lăn  đất thì  thành vấn đề.
Đang , Tống Phục Hành đẩy cửa  , trong tay cầm một bó hoa.
Mê Truyện Dịch
“Ối giời!” Lý Thiệp    phun , “Cậu tới đây còn mang theo cả hoa.”
“Sáng sớm    cắm hoa, một hai  bắt  đưa tới đây, chúc  sớm ngày khỏe .” Tống Phục Hành đưa hoa tới.
Hoắc Ngập  nhận lấy hoa, “Thay  cảm ơn dì, hoa  .”
“Tay   việc gì chứ?” Tống Phục Hành  thoáng qua tay .
“Không  việc gì, chỉ là mấy vết cắt, qua mấy ngày là  thể xuất viện.”
Lý Thiệp đột nhiên  chút buồn bực, “Ai ui, cô bạn gái  của     tới thăm  chứ, tuy   cần cô nàng  chăm sóc, nhưng tới đây chơi với  thì cũng   chứ?”
Hoắc Ngập đặt hoa lên bàn, “Cô  muộn chút nữa sẽ tới thăm .”
“Làm gì mà thần bí như .” Lý Thiệp sớm   là ai, cũng  hiếu kỳ.
Tống Phục Hành  xuống sô pha, Lý Thiệp dùng khuỷu tay đẩy  , “Không giống  nhỉ, còn  kiên nhẫn mang theo hoa của dì đưa tới đây,  bạn gái đúng là  giống  mà.”
Trên mặt Tống Phục Hành khó  khi mang ý , “Cũng  , cô   chút ngại ngùng, nhưng mà  vội, chờ thi đại học xong sẽ  thôi.”
Lý Thiệp   thấy  hiếm lạ, “Sao các  một  hai  khi yêu đương  đều vui vẻ như , vì  đến lượt  một chút cảm giác cũng  .”
Hoắc Ngập   lắc đầu , mắt  di động, hiển nhiên là đang đợi tin nhắn từ  nào đó.
Tống Phục Hành cùng Lý Thiệp   thể  thấy,   cũng  chọc phá, tiếp tục trò chuyện tình hình gần đây.
Điện thoại đặt  bàn  rung, Hoắc Ngập duỗi tay lấy, một tin nhắn nhảy , ‘Hoắc Ngập, hôm nay   thăm  nhất định sẽ  nhiều,   sẽ  tới nữa,  nghỉ ngơi thật , ngày mai   tới thăm .’
Lâm Kiều gửi tin nhắn xong, đợi trong chốc lát, điện thoại  nhanh  nhận  một tin nhắn, ‘Được,  chờ chị.’
Lâm Kiều  tin nhắn  màn hình mà ngây ngốc, đôi mắt  chớp một chút, im lặng một lát, thu hồi tầm mắt tiếp tục  đề.
Thứ hai  học,   đều đang thảo luận chuyện của Trần Thi Nam,  khi cô   đưa , đến giờ cũng   .
Không ai  cô   nơi nào, chỉ   học là chắc chắn sẽ   nữa, loại chuyện  cũng  khui , ai còn dám  bạn với cô  nữa, cũng   cô   hướng dẫn bao nhiêu nữ sinh  lên con đường đó, còn may là  phát hiện sớm.
Lâm Kiều  các cô  thảo luận,  thoáng qua   ngoài cửa sổ, đặc biệt sáng sủa.
Cô thu hồi tầm mắt, thu dọn xong cặp sách, chuẩn  xuất phát  bệnh viện, riêng buổi chiều  xin nghỉ một buổi, thơi gian qua  như  cũng tương đối đầy đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-147-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Anh ở bệnh viện chắc là  nhàm chán,  gửi cho cô mấy tin nhắn, kết hợp , chính là hỏi cô  còn  tới thăm .
Lâm Kiều đeo cặp sách xuống lầu, Quan Chí  chờ ngoài cổng.
Tới bệnh viện, liền thấy hộ sĩ đang trêu ghẹo lẫn .
“Nhìn cái gì đấy,    rung chuông, chúng   nên  .”
“Bây giờ nam sinh đều an tĩnh như  ,  việc    tới tìm chúng , tay    thương , ăn cơm cũng   tiện mà.”
“Mấy cô bớt bớt , đừng để cho    thấy.”
“Chỉ   một chút mà thôi, vẫn là  đầu tiên thấy một nam sinh dịu dàng như , khuôn mặt lớn lên cũng  là một tai họa, thật là cảnh  ý vui,  nhiều một cái cũng   ”
Lâm Kiều   liền đoán  các cô  đang  tới ai, mới  tới phía  vài bước, các cô  liền im lặng.
Cô  chút  hổ, đẩy cửa  phòng bệnh, bên trong  yên tĩnh.
Lâm Kiều  tới, Hoắc Ngập đang an tĩnh   giường, hình như  ngủ .
Cửa sổ nửa mở, gió ngày hè nhẹ nhàng thổi tới, phất qua cửa sổ đến bên bức màn.
Lâm Kiều thấy  ngủ , nhẹ nhàng buông cặp sách, đến ghế  xuống.
Lúc  ngủ   ngoan, lông mi cong dài cụp xuống, ở  mắt tạo  một đạo bóng, thoạt  sạch sẽ vô hại,  vô cùng, đúng là cảnh  ý vui.
Lâm Kiều  một lát, đang chuẩn  tới lấy cặp sách,  đến sô pha bên   sách.
Hoắc Ngập đột nhiên bật ,  mở to mắt  cô, “ tức giận.”
Tay đang lấy cặp sách của Lâm Kiều  ngừng,  chút vô thố  về phía .
Ngày hôm qua  tới đây, xác thật là cô  chút áy náy, dù   cũng bởi vì  nên  thương.
Khóe môi Hoắc Ngập càng thêm cong lên, nâng tay vỗ  chỗ trống bên cạnh, duỗi tay về phía cô, “Lại đây cho  ôm một lát.”
Lâm Kiều  thoáng qua cửa, “Sẽ    .”
“   với  trong nhà , để bọn họ hôm nay   tới đây.”
Lâm Kiều   vươn tay, chỉ  thể buông cặp sách xuống,  xuống bên mép giường, cúi   ôm .
Mới  chạm , Hoắc Ngập  ôm lấy eo cô, kéo cô ôm  trong lòng ngực, mũi nhẹ nhàng để ở  tóc cô, “Chị thật , cũng  chịu tới thăm .”