Hoắc Ngập  cô thật lâu, giơ tay cắn điếu thuốc, duỗi tay lấy đống bài cô  ném lên bàn, thong thả ung dung xào bài.
Toàn bộ tóc  trán đều  vuốt lên, mặt mày  chìm trong sương khói,  vẻ kinh diễm vô cùng, “Muốn chơi thì ở ,  chơi thì rời .”
Lâm Kiều  tại chỗ   một lúc lâu,   gì nữa, xoay  trực tiếp rời khỏi ghế lô.
Chờ cửa phòng đóng ,  khí càng thêm yên tĩnh, Tô Nhạn đang chuẩn  mở nhạc.
Hoắc Ngập đột nhiên ném đống bài trong tay, dựa về , hiển nhiên  còn tâm trạng đánh bài.
Không khí lập tức lạnh ,   cũng   nên  gì.
Nam sinh đeo khuyên tai lập tức duỗi tay tiếp đón, “Tiếp tục tiếp tục, tăng  khí lên ,  im  gì?”
Tô Nhạn mở nhạc, trong ghế lô miễn cưỡng náo nhiệt , Hoắc Ngập cũng  còn tâm tư  chuyện, giơ tay ấn diệt điếu thuốc, một  uống rượu giải sầu.
Hứa Niệm  Hoắc Ngập uống rượu, tửu lượng của  hiển nhiên  , rượu  trộn lẫn như  thế nhưng khi uống đều   men say,  qua cùng  khác  bình thường  uống rượu.
Anh  hút thuốc cũng  uống rượu,     học sinh ưu tú trong mắt giáo viên cùng bạn học.
Cô  hiện tại xem như  hiểu rõ, vì    khi cô  thổ lộ,  sẽ  như ,  lẽ là đang  chính  thích chỉ là mặt ngoài của .
Hứa Niệm nghĩ, cầm ly rượu lên,  đến bên cạnh Hoắc Ngập, “Hoắc Ngập,     thì thôi,  xứng với   hơn.” Cô  cầm ly rượu nhẹ nhàng chạm  ly của , vẻ mặt săn sóc, “ uống cùng .”
Hoắc Ngập cầm ly rượu trong tay,   đột nhiên  trào phúng, “ yêu cầu cô  uống rượu cùng  ? Cô coi  là gì đấy, tiếp rượu  ?”
“Phốc!” Một đám  trong ghế lô  bộ đều bật , đặc biệt mấy nữ sinh suýt chút nữa thì  điên, vẻ mặt vô cùng châm chọc.
Hoắc Ngập rõ ràng   còn kiên nhẫn gì,    khí  bắt đầu  đúng, hiểu   đều sẽ lẳng lặng  ở bên cạnh, tựa như Tô Nhạn, căn bản sẽ   ngay lúc   lên  chuyện.
 Hứa Niệm cố tình  , còn chủ động lấy lòng đ.â.m họng súng.
Hứa Niệm  đ.â.m  mặt, khó khăn vô cùng, “Cậu… Sao   thể  như ?”
Hoắc Ngập chẳng quan tâm mà  rộ lên, “ chính là  như , giờ   rõ?”
Người bên cạnh miễn cưỡng khắc chế , rõ ràng đang xem cô   chê .
Hứa Niệm   lên lời,  gương mặt  của Hoắc Ngập,    nghĩ rằng tính cách của   ác liệt như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-170-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Cô  chậm rãi  lên, áp chế hốc mắt  phiếm hồng của , “Khó trách Lâm Kiều  chia tay với , tính cách của  như ,  như   tuyệt đối   khả năng thích .”
Hoắc Ngập nâng mắt  cô    lời nào.
Hứa Niệm thấy   ,  trắng , “Cậu đừng quên, đến xã hội đen   còn dám báo cảnh sát,   sẽ thích loại  lưu manh từ trong xương cốt như  ?”
Cô  càng  cảm xúc càng lên, “Khó trách   yêu đương với  hai năm,   chia tay là  thể chia tay,  bởi vì   mà đại học cũng  thi,   để ý ? Còn    đầu liền  , nếu thực sự  chút để ý đến ,  tới chuyện lớn như  cũng  hỏi thêm một câu?”
Mê Truyện Dịch
Hoắc Ngập cầm ly rượu trong tay, cụp mắt  lên tiếng, cũng       .
Hứa Niệm  xong, cuối cùng   một cái, đỏ mắt xoay  chạy .
Không khí trong ghế lô   lạnh , căn bản   mấy ai dám  lời nào, đến tiếng nhạc cũng đều giảm chút.
Tới rạng sáng 5 giờ, Hoắc Ngập  uống  nhiều, khó  khi  men say,  nam sinh xăm hình đỡ  ngoài.
Nhóm  đều say khướt, đến đường cũng   xong, rõ ràng là lúc rạng sáng, nơi   càng thêm náo nhiệt, quanh đây đều là quán bar vũ trường, tới tới lui lui  nhiều .
Mọi    ngoài,  thấy một   xổm ở  đèn đường cách đó  xa, bóng dáng  đặc biệt ngoan, hình như   canh  lâu.
Vài    thấy rõ là ai,  đó  thấy bọn họ,  dậy chạy tới bên .
Lâm Kiều chạy tới gần,  một loại cảm giác  canh  lâu, đến lúc thu hoạch trái cây, “Hoắc Ngập, về nhà cùng   chứ?”
Hoắc Ngập  cô chạy đến  mặt, đôi mắt  dừng, tầm mắt vẫn luôn  cô,  vẻ say  nhẹ.
Nam sinh đeo khuyên tai  cô  thể hiểu , “Không  là ở chỗ  chờ tới bây giờ chứ?”
Lâm Kiều khẽ gật đầu, buồn ngủ  mặt hiện lên rõ ràng, ngày hôm qua cô  khỏi ghế lô, liền chào tạm biệt Cố Ngữ Chân,  chờ bên ngoài đại sảnh, khi nào  chơi xong, lúc đó cô sẽ tìm   chuyện.
 cô  nghĩ rằng sẽ chờ lâu như , đồng hồ từng chút chuyển động, tới rạng sáng 2 giờ, ghế lô bên cô  chịu  nổi.
Các bạn học lục tục   ngoài, qua vài phút sẽ   rời  để về nhà, đại đa  đều  chịu  đến rạng sáng.
Lâm Kiều  ở đại sảnh khó tránh khỏi   ngó, chỉ  thể  ngoài chờ, chờ đến gần 5 giờ, mới thấy bọn họ  ngoài,  thể  là  bền lòng.
Xe chạy đến bên cạnh bọn họ, Tô Nhạn  lên đỡ Hoắc Ngập,    lơ Lâm Kiều, chào tạm biệt  phía , “ đưa   về.”