Lâm Kiều    hiểu  , vội vàng gật đầu liền rời công ty.
Đi tiệm thuốc mua hòm thuốc cần dùng, cô cũng   Hoắc Ngập là  cảm  là  sốt, chỉ  thể chuẩn  hết.
Sốt ruột chờ vội vàng đuổi tới chỗ ở của Hoắc Ngập,  ấn thang máy để cô  lên, Lâm Kiều mới thở phào nhẹ nhõm một .
Nghe giọng điệu   của , thật đúng là  cô  sợ  sẽ luẩn quẩn trong lòng, tuy rằng ba chữ    chút gì là sẽ liên quan đến …
Lâm Kiều tới nơi, Hoắc Ngập  mở cửa, đúng thật là  bệnh,  tái nhợt suy yếu, bên chân còn  Bánh Trôi nhỏ đang  xổm, thấy cô, còn kêu “Meo” một tiếng, cũng    nhận  cô  ?
Lâm Kiều thu tầm mắt,  , “Cậu  sốt ?”
“  , chỉ là  khó chịu.” Hoắc Ngập  bên cạnh cô nhẹ giọng .
Vóc dáng  cao như   ở bên cạnh, cũng  thể cảm nhận  khí nóng từ   .
Lâm Kiều  gượng gạo, đặt hòm thuốc  quầy bar, lấy nhiệt kế đưa cho , “Cậu    ,  lấy thuốc cho .”
“Được.” Hoắc Ngập nhận nhiệt kế,   lời mà  về phòng, Bánh Trôi cũng   theo.
Lâm Kiều  thoáng nơi đây, căn hộ  khá giống căn nhà    từng ở, trang hoàng bài trí đều giống như đúc, đến từng phòng cũng giống .
Nhất thời  cô  chút hoảng hốt, nếu   khác địa chỉ, thật đúng là cho rằng đây là căn nhà  .
Lâm Kiều lấy nước ấm, cầm thuốc hạ sốt,  đến phòng ngủ.
Hoắc Ngập   giường dựa  gối đầu,  ở nhà ăn mặc  thoải mái, áo  màu xám, quần màu đen, chân thon dài hở  bên ngoài,  tùy ý, đến chăn cũng  thèm đắp.
Lâm Kiều đặt nước cùng thuốc ở bên cạnh, lấy nhiệt kế   đo xong, quả nhiên là  sốt, “Chắc hẳn ngày hôm qua  dính mưa nên mới  sốt, uống xong thuốc hạ sốt, ngủ một giấc là .”
Hoắc Ngập lắc đầu, “Không  dính mưa, hôm qua  uống say,   là ai kéo vạt áo của  lên, cứ ngủ một đêm như .” Anh  xong tùy ý kéo vạt áo của , lộ  cơ bụng bên trong, vạt áo kéo lên, dây lưng quần đóng kín mít, nửa lộ nửa  lộ, ngược  càng thu hút ánh mắt.
Lâm Kiều đột nhiên  kịp phòng ngừa, thu hết  trong mắt, đầu óc “Ong” một tiếng mà ngốc ,   cô đang  cái gì?“Cũng   là ai kéo lên…” Hoắc Ngập nâng ngón tay thon dài tay xẹt qua cơ bụng, như suy tư gì, giống như là vô ý thức.
Lâm Kiều nhanh chóng rời mắt, trong đầu vẫn là cảnh   thấy, rõ ràng dụ hoặc   cấm dục, nhất thời mắt cũng   nên   , cô đột nhiên nhớ  lúc cấp ba,  từng   lôi kéo tay sờ thử, hiện tại đầu ngón tay giống như vẫn còn xúc cảm đó.
Cô  trưởng thành, đặc biệt  trải qua khóa phổ cập khoa học bởi nhóm bạn cùng phòng đại học,  hiểu  nhiều thứ…
Các cô  từng , đàn ông như , đều là loại tồn tại     chống đỡ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-180-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Suy nghĩ của Lâm Kiều    chịu cô khống chế,  thể hiểu  mà bay  xa.
Mặt cô đột nhiên đỏ lên, hổ thẹn mà   nên lời, trong lúc nhất thời    yên, vội vàng  lên, “Cậu uống thuốc xong ngủ một giấc thì sẽ  hơn,  về   .”
Hoắc Ngập   dậy lấy nước, chuẩn  uống thuốc,   chậm rãi ngước mắt  về phía cô, “Được, để  vất vả  xa mang thuốc tới đây, hôm nay    đồ gì để mời,   nếu rảnh sẽ mời  ăn cơm.”
Lâm Kiều   tạm dừng, “Cậu còn  ăn cơm ?”
“Không  thời gian ăn cơm, vốn đang  việc, thật sự  thoải mái mới  về.” Anh dựa  giường, duỗi tay ấn huyệt thái dương, hiển nhiên  khó chịu.
Lâm Kiều thấy  như , cũng  thể rời  ngay bây giờ, cô  chút do dự, “Vậy  cần  nấu chút cháo cho  ?”
“Cũng   tâm trạng ăn,  ăn cũng  .” Hoắc Ngập  quan tâm.
Lâm Kiều  xong khẽ nhíu mày, “Vẫn nên ăn một ít , cũng  thể  đói.”
Hoắc Ngập như lo lắng sẽ  phiền đến cô, lễ phép hỏi một câu, “Sẽ   chậm trễ  chứ,   còn   ?”
Lâm Kiều buông túi   xuống, xoay    ngoài, ngay  đó liền  thật, “Không  việc gì,   xin nghỉ.”
Hoắc Ngập  cô   ngoài, bưng nước trong tay, thong thả ung dung uống một ngụm, mới chậm rãi thả   bàn, vẻ mặt  như  .
…
Lâm Kiều mở tủ lạnh, bên trong   bao nhiêu đồ, nhiều nhất  là nước khoáng,    giống tủ lạnh, tủ lạnh nhà cô thì  tắc tràn đầy.
Lâm Kiều chỉ  thể lấy  chút nguyên liệu nấu ăn, cũng may còn  gạo, nếu  thật sự chẳng   gì.
Lâm Kiều vo gạo, để thêm rau dưa  cắt bỏ , miễn cưỡng   mắt, bật bếp nấu cháo, chuẩn  xong mới  , Bánh Trôi nhỏ đang  xổm ngoài phòng bếp  cô.
Lâm Kiều  tớ bế nó lên, “Bánh Trôi Nhỏ, vẫn  giảm béo thành công ?”
Bánh Trôi Nhỏ ngoan ngoãn, “Meo” một tiếng ghé  trong lòng n.g.ự.c cô mềm như bông mà  liệt.
Lâm Kiều nhịn    lên một tiếng, ôm nó  phòng ngủ.
Hoắc Ngập   giường hình như ngủ , chắc hẳn thuốc   tác dụng.
Mê Truyện Dịch