Lâm Kiều  ở cửa  thoáng qua, một  nữa trở  phòng khách,  chờ.
Cháo nấu xong, Hoắc Ngập cũng tỉnh, Lâm Kiều bưng cháo  , “Cậu thấy  ?”
Hoắc Ngập khẽ gật đầu, “Đã  hơn chút.”
Nói thì  như thế, nhưng sắc mặt  vẫn còn tái nhợt,  qua vẫn  suy yếu.
Lâm Kiều nghi ngờ khả năng  lẽ đến bát  cũng  cầm .
Cô  thoáng qua xung quanh,   bàn ăn  thể đặt  giường, lấy thói quen của , chắc là sẽ   loại đồ .
Cô chỉ  thể đặt khay lên bàn, bưng cháo lên đưa cho , tính coi  là khay bưng, mới   xuống, liền   một th* c*ng r*n phía  chăn.
Cô tạm dừng,  lên  thoáng qua chăn.
Hoắc Ngập duỗi tay kéo chăn , là dây lưng  eo ,  mở nhưng    kéo  khỏi .
Lâm Kiều ngập ngừng.
Hoắc Ngập  nâng eo, kéo dây lưng  khỏi quần, tùy ý ném ở một bên, dịu dàng : “Ngủ  thoải mái nên cởi,  .”
Mắt Lâm Kiều chớp chớp, cháo trong tay suýt nữa cầm  vững, cô thấy  chút   tự nhiên, ý thức  cứ   cũng   lắm, liền  ở bên giường, bưng cháo cho , “Cậu ăn .”
Hoắc Ngập thấy thế cũng  miễn cưỡng,  dậy  tới gần, duỗi tay lấy muỗng múc cháo trắng.
Lâm Kiều   ăn, nhịn   hỏi một câu, “Tủ lạnh nhà     gì ?”
Hoắc Ngập giống như là  nhớ tới, “Ngày thường khá bận, tùy tiện ăn chút đồ ứng phó qua là . Bạn gái từng ,   ăn ngon một ít, bây giờ cô  cũng  .” Hoắc Ngập cụp mắt, vẻ mặt  chút cô đơn.
Lâm Kiều sửng sốt, thật sự   nên an ủi  thất tình  , hơn nữa   còn là Hoắc Ngập.
Cô chỉ  thể khô khan mà khuyên, “Về  nhất định sẽ   thích hợp xuất hiện.”
“Thích hợp   thích.” Hoắc Ngập cầm muỗng nhẹ khuấy cháo ở bên trong, hiển nhiên   tâm trạng ăn uống.
Loại tình huống  thật đúng là   cách nào  khó  khác, cô gái nhà    , cũng  thể bắt   yêu đương với .
Lâm Kiều   tình huống, chỉ  thể mở miệng khuyên kiểu khác, “Thật  cũng  nhất định   bạn gái, một  cũng  thể sống ,    còn   nhiều bạn bè ?”
Hoắc Ngập nâng mắt  sang, “  chỉ  bạn gái.”
Lâm Kiều: “…”
Hoắc Ngập buông muỗng, “Thôi,  cần ăn nữa, dù  cũng  ai để ý.” Anh  xong  cô  xin , giọng  cũng  chút suy yếu, “Làm phiền  ,  về nghỉ ngơi sớm ,  cần  quan tâm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-181-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Lâm Kiều bưng cháo mà trong lòng khó tránh khỏi  chút phức tạp, cũng   nên  cái gì,  từng  thấy  như , xem     tổn thương khá sâu.
Mấy ngày nay Lâm Kiều đều   thời gian tăng ca, với tình huống của Hoắc Ngập như bây giờ, cô cũng   cách để  ở một   quan tâm.
Anh  ăn  uống,  quan tâm đến  thể của , Lâm Kiều chỉ  thể  thăm   mỗi buổi tối, nấu cơm chiều giúp ,  xem ban ngày   ăn cơm đúng giờ  .
Tới giờ, Lâm Kiều thu dọn đồ chuẩn  tan .
An tổng   đến bên cạnh bàn cô từ lúc nào,  hỏi câu, như đang quan tâm bạn bè, “A Ngập gần đây khỏe hơn ?”
Động tác của Lâm Kiều dừng , thấy đồng nghiệp xung quanh đều đang  sang, chỉ  thể hỏi , “An tổng,  đang  Hoắc  ?”
Lần  đến lượt An tổng khó hiểu, Hoắc , xa cách như thế ?
Lúc  về sớm như , còn   là  gặp bạn trai ?
“Cô với Hoắc Ngập    ?”
Lâm Kiều lập tức lắc đầu, “Không , chuyện của chúng   sớm trôi qua, chỉ là hôm  tới đưa cho   chút thuốc.”
Mê Truyện Dịch
Lâm Kiều mới nghiêm trang  xong, điện thoại  bàn  vang lên, cô  chuỗi dãy   màn hình, chột  vô cùng.
An tổng theo bản năng nghé sang, hiển nhiên  nhận  đây là  của ai, “Cô  .”
Anh   xong cũng  ở  quấy rầy, xoay    bên ngoài, trong lòng nhịn   mắng Lý Thiệp một hồi, tên  quả nhiên  nó  đáng tin cậy, tình báo    chuẩn gì hết!
Lâm Kiều thở phào nhẹ nhõm một , cũng may cô  ghi chú tên cho  của Hoắc Ngập, nếu  An tổng chắc chắn sẽ hiểu lầm.
Cô nhận điện thoại, bên  truyền đến giọng  dịu dàng của Hoắc Ngập, “Chị, tan  ?”
Lâm Kiều  giọng  dịu dàng của  như , đột nhiên  chút chột , cô  cắn môi, cảm thấy  nên tiếp tục đến, “Vẫn , hôm nay chắc là   tăng ca,  thể tới .”
Hoắc Ngập tạm dừng một chút,   gì, dường như  chút cô đơn.
Anh hiện tại  bệnh thêm thất tình,   khó chịu, vẫn  nên ở một .
Lâm Kiều nghĩ , vội vàng trả  một câu, “Bây giờ   việc gì,  lập tức tới.”
Tâm trạng của Hoắc Ngập lúc  như mới  hơn một ít, “Được, chị  gì  ăn,   mua?”
“  ngang qua siêu thị sẽ mang lên,   cần   ngoài, cơ thể còn  khỏe.” Lâm Kiều cầm lấy túi, trong tay cầm theo đồ thấy  tiện, chỉ  thể đeo tai   điện thoại.
Vừa  đến cửa thang máy, Chương Giản cũng  lúc  tới, thấy cô liền dừng chân, “Lâm Kiều, em tan   ? Cần  đưa em về .”