Lâm Kiều lễ phép , “Không cần, cảm ơn ,   xe buýt sẽ tiện hơn.”
Lâm Kiều  xong cửa thang máy  mở, cô   thang máy, Chương Giản cũng theo .
Cô ấn nút tầng một, thang máy chỉ  hai  bọn họ nên thấy   hổ.
Chương Giản đột nhiên mở miệng, “Gần đây hình như em  bận,  bạn trai ?”
Lâm Kiều   ngẩn , đột nhiên nghĩ đến   An tổng  xuống hỏi cô, tin đồn nhảm nhí trong công ty chắc chắn so với tưởng tượng của cô còn khoa trương hơn.
Cô  im lặng,  về phía  , “Không ,   ai ?”
Chương Giản lúc  mới  rộ lên,   khẽ lắc đầu, “Không ai  cả, là do  suy nghĩ nhiều,  còn tưởng rằng em và bạn trai cũ   .” Anh   xong tạm dừng, “Bạn gái cũ   của  cũng  xinh , đàn ông theo đuổi cô   nhiều, trong đó  thiếu con nhà giàu, hai  bọn  thật   yêu  từ lúc cấp ba, vốn dĩ cho rằng sẽ kết hôn,  ngờ rằng cô  vẫn lựa chọn mấy tên  ấm nhà giàu, gần đây tên đó bỏ cô , cô  giờ    tìm .”
Lâm Kiều  sang,  chút khó hiểu tại     đột nhiên  chuyện ?
Chương Giản  chút bất đắc dĩ, “Tuy rằng  cùng cô   sớm  còn tình cảm gì, nhưng  một  như , cũng cảm thấy  thất bại. Trước  tuổi nhỏ,  hiểu gì hết, hiện tại nhiều ít cũng  hiểu  hơn, hai  ở bên  quan trọng nhất vẫn do hợp .” Anh   xong  sang, “Thật   thấy   hợp với em, em  việc vô cùng nghiêm túc,    ngay là   chú trọng đến tình cảm,  cảm thấy hai chúng   hợp , nếu hiện tại em còn   ai, thật   thể suy xét đến , em yên tâm,  cũng sẽ   những chuyện sai trái, tuy rằng kiếm tiền  nhiều bằng nhóm con nhà giàu, nhưng trình độ cũng coi như ở tầm trung, dư dả để sinh hoạt.”
Chương Giản  xong, thang máy  lúc tới tầng hai, đồng nghiệp bên ngoài  , Chương Giản cũng trực tiếp   khỏi thang máy,  đầu  về phía cô, “Em  thể suy xét một chút,  trả lời .”
Cửa thang máy chậm rãi đóng , đồng nghiệp bên cạnh  cô một cái, do   nên cũng  hỏi.
Lâm Kiều  Chương Giản thổ lộ như , đầu óc  chút loạn, tai  truyền đến tiếng của Bánh Trôi nhỏ, cô mới nhớ   vẫn còn đang gọi điện thoại với Hoắc Ngập, “À,  còn ở đó ?”
Hoắc Ngập  rộ lên, “Có  đang theo đuổi chị , là Chương    từng gặp ?”
Lâm Kiều   hổ, “Không cần quan tâm tới  ,   thăm  .”
“Được,  đường cẩn thận.” Bên  dịu dàng lên tiếng.
Lâm Kiều treo điện thoại, đột nhiên  chút buồn rầu, Chương Giản thổ lộ như , về  còn  việc như thế nào.
…
Hoắc Ngập  màn hình điện thoại tối đen, tươi   mặt   biến mất, cụp mắt như suy tư gì, Bánh Trôi  liệt  đùi   khá ngoan,  dám động đậy.
Qua một lúc lâu, Hoắc Ngập tùy ý ném điện thoại sang một bên, cụp mắt thong thả ung dung vuốt đầu nó, cũng   đang suy nghĩ gì.Lâm Kiều thuận đường  siêu thị mua đồ ăn, khi tới nhà Hoắc Ngập,   mở cửa cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-182-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Thời gian cũng  còn sớm, Lâm Kiều trực tiếp  phòng bếp, Hoắc Ngập   theo, “Trên đường kẹt xe?”
Lâm Kiều cúi đầu lấy đồ ăn, “Ừ, cũng  kẹt,  chờ một chút,  nhanh là xong.”
“Được,   cùng chị.” Bánh Trôi vây quanh bên chân  chuyển động, như  ăn gì,   cúi đầu, dịu dàng mắng, “Không ,    ăn .”
Lâm Kiều  giọng của , đôi mắt nhẹ nhàng chớp, ngẩng đầu  về phía , sắc mặt rõ ràng   hơn  nhiều, “Hôm nay thấy thoải mái hơn ?”
“Ừ, khá hơn nhiều.” Hoắc Ngập giống như  tới hỗ trợ.
Lâm Kiều  chút   tự nhiên, “Không cần giúp ,   món gì khó,   nhanh,   ngoài nghỉ ngơi .”
Hoắc Ngập   cũng  miễn cưỡng, lễ phép như cũ mà  một câu, “Vậy  phiền chị.”
“Không  việc gì.” Lâm Kiều thấp giọng trả lời, vội vàng cúi đầu thái rau.
Cô   món thanh đạm,  mất quá nhiều thời gian,  nhanh  xong.
Hoắc Ngập   cùng cô bưng thức ăn , “Đã muộn thế ,  ở  cùng ăn  ?”
“ về nhà ăn, trong nhà còn  đồ ăn,  ăn  .”
Hoắc Ngập   cũng  miễn cưỡng,  xuống thong thả ung dung ăn cơm.
Mê Truyện Dịch
Lâm Kiều duỗi tay cởi tạp dề,   thoáng qua tủ lạnh, đồ ăn ban ngày  ăn, xem như yên tâm.
Cô cầm lấy túi, thấy  ăn uống , vẫn   “Cậu  khỏe hơn, từ ngày mai  sẽ  tới nữa, gần đây công ty tương đối bận, buổi tối đều  tăng ca,  thể xin nghỉ tiếp.”
Hoắc Ngập    nâng mắt  sang, vẫn dịu dàng như cũ, “Được.”
“Vậy  về .” Lâm Kiều  tới cửa  giày, nhớ tới lời  hôm nay của An tổng, tìm lời mở miệng, “Công việc bên khu du lịch  thể phiền   với An tổng một tiếng  , ngài    theo hạng mục ,  cảm thấy như    lắm.”
Hoắc Ngập  dậy tiễn cô,   dường như  chút bi thương, “Chị    việc cùng  ?”
Động tác của Lâm Kiều ngừng , cô   hiện tại là coi cô như  trong nhà mà đối đãi, nhưng khi  việc cùng , cô thật sự  tiếp thu .