Hoắc Ngập cụp mắt  rượu  bàn.
“Thật   với Kẹo Sữa đều   vấn đề gì, chỉ là  hợp mà thôi,   vì   đồng ý với , bởi vì cô   chúng  là   giống ,  xem, từ nhỏ học đàn cello, nghiêm túc học lâu như ,  cho rằng  thật sự thích, nhưng   đầu liền chuyển sang ngành kiến trúc,  thời gian  học đàn cello thì , nghĩ  chắc hẳn là học chơi vui, về  thì ,   chừng  chán bỏ kiến trúc.”
Lý Thiệp một chân gác lên  đùi, khó  khi nghiêm túc, “A Ngập,  đừng trách    dễ ,  vốn dĩ  là   dễ xác định, hiện tại nghiêm túc thì   gì đáng trách, nhưng về  thì ,   thể bảo đảm cả đời thích  ? Chủ yếu chính là, tính cách của Kẹo Sữa quá nghiêm túc, là  quy củ, còn  tinh thần trọng nghĩa mạnh như , mà phương diện  của   quá yếu,  đúng,  dường như còn  … Cậu  thể  kiêng nể gì,   thì   chắc, còn  bằng đổi sang một  khác dễ hợp dễ tan, loại  như chúng   thích hợp tìm mấy cô gái ngoan, đừng hại  , vẫn nên thôi , cũng nên nhấc ánh mắt  sang  khác nữa,   quanh chỗ  ,  ánh mắt nào  hướng về , tìm bạn gái còn  dễ dàng ?”
Mê Truyện Dịch
Hoắc Ngập cụp mắt,   gì.
Lý Thiệp cho rằng   lọt , đang chuẩn  mở miệng tiếp tục khuyên,  phát hiện  bàn một giọt nước rơi xuống.
Anh  nao nao, đây  nó   là nước từ điều hòa chứ!
Anh  đột nhiên ngẩng đầu , điều hòa gì đểu, bỏ nhiều tiền để trang hoàng quán bar như ,  dính trúng  điều hòa nhỏ nước!
Lý Thiệp  đột nhiên cúi đầu  về phía Hoắc Ngập, Kẹo Sữa  chịu ở bên  , còn  nó ?!
Thật  nó sống lâu mới thấy,     đang  mơ chứ?
Lý Thiệp  đống rượu bày la liệt  bàn, “A Ngập,  say đúng ?”
Hoắc Ngập cụp mắt, giọng   nhẹ, “  sớm   hợp, nhưng vẫn còn thích.”
Lý Thiệp  ngừng,    lời, nếu ngay từ đầu    hợp, nhưng vẫn đ.â.m đầu ,  thật sự khó mà .
Trò  chơi  nổi,  chắc ai là  c.h.ế.t .
Lâm Kiều mang theo đồ trong tay về nhà.
Từ  đó tách  khỏi Hoắc Ngập, suốt hai tháng bọn họ đều  hề gặp , cô   hẳn sẽ  xuất hiện nữa.
Cô vốn dĩ tính thôi việc, rời  một đoạn thời gian, hiện tại xem  cũng  cần.
Lâm Kiều mang theo đồ ăn tới cửa nhà, buông túi đồ lấy chìa khóa, mở cửa đang chuẩn  cầm túi đồ  ,  phát hiện bên cạnh cửa vẽ một cái vòng nhỏ.
Không  rõ lắm, ở bên chân cửa, nếu   bởi vì cô cúi xuống cầm túi, căn bản sẽ  chú ý tới.
Hơn nữa cô nhớ  rõ lúc   , trong lòng  khó hiểu, cũng   nghĩ nhiều.
Khả năng chỉ là bạn nhỏ nào đó tùy tay vẽ lên, với độ cao , cũng  lúc để bạn nhỏ  thể với đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-202-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
“Tiểu Lâm về  hả,  lâu   thấy cháu, công việc  bận nhỉ?” Dì hàng xóm cách vách  chạy bộ từ  lầu về, thấy cô  chào hỏi.
Lâm Kiều  , “Công việc  chút bận, còn   công tác nữa ạ.”
“Thật vất vả, là phụ nữ thì  cần mệt mỏi quá.” Dì Trương một bên , một bên mở cửa, “Con dì mới từ nước ngoài về,    cơ hội giới thiệu hai đứa  quen, nó cũng là học sinh giỏi, ở trong trường luôn  đầu.”
Lâm Kiều   câu luôn  đầu,  gì  nghĩ tới Hoắc Ngập, cảm xúc của cô  loạn,  lễ phép đáp  vài câu, mới  cửa.
Nấu cơm rửa mặt thu dọn, bận rộn một hồi,  nhanh  tới tối, bên ngoài cũng đổ mưa.
Lâm Kiều sắp xếp công việc xong, sớm  bò lên giường.
Ngoài cửa đột nhiên   gõ cửa, gõ  lớn tiếng, dọa Lâm Kiều nhảy dựng.
Cô  dậy xuống giường,  đến bên cạnh cửa, bên ngoài  một  đội mũ, vẫn luôn gõ cửa.
Lâm Kiều  qua mắt mèo,  mở cửa, “Có chuyện gì ?”
Người   thấy âm thanh, ngừng gõ cửa, “Ngại quá,  là hộ  mới dọn đến ở  lầu,  đồ rơi xuống mắc  cửa sổ nhà cô,  thể lấy giúp   .”
Lâm Kiều ngẩng đầu  thoáng qua ngoài cửa sổ, quả nhiên  móc treo quần áo.
Cô đang chuẩn  tới cửa, đột nhiên nhớ đến vòng tròn bên cạnh cửa, trong lòng  hiểu  nao nao, suy nghĩ một chút, “Giờ  quá muộn, ngày mai  sẽ lấy giúp .”
Bên ngoài tạm dừng thật lâu, mới mở miệng  một câu, “Được ,  phiền cô.”
Lâm Kiều từ mắt mèo    chạy lên lầu,  xuống nữa, trong lòng  buông lỏng.
Quay về tiếp tục ngủ,  tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài   thể nào ngủ .
Cô nhẹ xoay ,  đồng hồ,  nửa đêm, mơ hồ   phía cửa  tiếng vang, hình như là âm thanh khoá cửa nhẹ nhàng  cạy.
Cô cả kinh, vội vàng  dậy xuống giường, đang chuẩn  tìm đồ cầm tay,    tiếng đập cửa nhẹ nhàng, “… Lâm Kiều.”
Giọng  trầm thấp  quá dễ , xuyên thấu qua tiếng mưa rơi truyền đến,  hiểu   trấn an tinh thần.
Tim đang treo cao của Lâm Kiều nháy mắt buông, bước nhanh  đến, mở cửa.
Hoắc Ngập đang   cửa, dầm mưa tới đây, tóc đen đều  nước mưa  ướt, cả  hiện  sự cô đơn.Lâm Kiều thấy  cũng  thấy ngoài ý , dù      ở nơi nào, là một chuyện vô cùng dễ dàng?