Đỗ Thừa Tư  vẻ cũng  ngờ tới, im lặng  lâu mới lên tiếng.
Lâm Kiều  địa chỉ cho  , tắt điện thoại.
Hoắc Ngập đưa kẹo bông gòn tới bên miệng cô,     ý  hỏi thêm gì về Đỗ Thừa Tư, “Hôm nay  mua, đồ ăn một lát nữa mới xong , em ăn  lót bụng.”
Lâm Kiều lấy kẹo bông gòn tới cắn một miếng, nhớ về lúc cấp ba,  thường xuyên mua kẹo cho cô ăn, trong lòng ngọt giống như ngâm đường, “Hôm nay  mua thật nhiều đồ.”
Mê Truyện Dịch
Hoắc Ngập duỗi tay lau  vụn kẹo dính  khóe miệng cô, “Đều là chuẩn  cho chị, dù  về  cũng  ở nơi .”
Lâm Kiều ăn kẹo bông gòn   gì,    thể nhả , nếu  chắc chắn ăn  tiêu.
Cô ăn kẹo bông gòn, đột nhiên nghĩ đến gì đó,  dậy  vài bước  về phía Hoắc Ngập, “Giờ em  đường  còn kỳ quái nữa ?”
Hoắc Ngập nghiền ngẫm , “Có  tới, em   đường là .”
Lâm Kiều nhịn   dùng sức cắn một miếng kẹo bông gòn, vô cùng u oán mà liếc   một cái.
Khi Đỗ Thừa Tư đến, đồ ăn cũng   xong, Hoắc Ngập mở cửa để    ,  , “Tới  lúc,   .”
“Cảm ơn  nhé.” Đỗ Thừa Tư cũng  hề khách khí,  theo Hoắc Ngập  nhà ăn,  về phía Lâm Kiều quen thuộc chào hỏi, “Chị Lâm Kiều.”
Lâm Kiều vẫy tay về phía  , “Em mau  xuống .”
Đỗ Thừa Tư  xuống  bàn ăn, thấy một bàn thức ăn phong phú bỗng  chút kinh hỉ, “Đây đều do chị  ? Thật là lợi hại.”
Lâm Kiều  thấy  chút ngượng ngùng, cô  về phía Hoắc Ngập  bên cạnh, “Đều là   .”
Đỗ Thừa Tư    vẻ thấy ngoài ý , “Hóa   Hoắc Ngập cũng  nấu cơm, em còn tưởng rằng  là   nay sẽ   phòng bếp.”
“Đối với  khác sẽ   kiên nhẫn  phòng bếp, nhưng đối với   thích thì sẽ  như .” Hoắc Ngập  chút để ý trả lời một câu.
Lâm Kiều cắn đũa,  chút nóng mặt.
Đỗ Thừa Tư   tiếp,  thoáng qua Hoắc Ngập, “Thật  hôm nay hẳn nên để em xuống bếp,    gì hết, cũng  chút ngại.”
Lâm Kiều tách đề tài , “Em cũng  nấu cơm?”
“Trước  ở bên ngoài học tập, đều do một  em nấu cơm, tay nghề nấu của em khá , bạn học đều vô cùng thích, chị thích ăn món gì,    thể  cho chị nếm thử.”
Hoắc Ngập gắp đồ ăn đặt  trong bát cô, “Chị, ăn nhiều một chút.”
Lâm Kiều thấy  gắp nhiều như , sắp đầy cả bát cơm, cũng  cẩn thận  Đỗ Thừa Tư  cái gì, vội vàng mở miệng, “Nhiều quá , em ăn  hết  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-227-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Đỗ Thừa Tư  thấy Hoắc Ngập gọi chị, tạm dừng,     gì.
Lâm Kiều  chút ngượng ngùng, vội vàng tách đề tài, tìm câu hỏi, “Sao dì Trương  tức giận như ?”
Đỗ Thừa Tư mở miệng  thẳng , “Bởi vì em thích một cô gái,  em cảm thấy còn  nhiều cô gái khác giống như ,  thể chọn một  khác, nhưng em chỉ thích cô , em   từ bỏ.”
Hoắc Ngập nâng mắt  về phía  , vẻ mặt nhạt nhẽo.
Lâm Kiều   nên  như thế nào, loại chuyện  thật đúng là khó , đặc biệt là nếu cô gái   thích, đương nhiên cũng  thể ép buộc.
“Vậy em vẫn nên  rõ với dì Trương , ngày thường dì  cũng thường xuyên nhắc mãi về em, em  lâu mới  về, lẽ   nên cãi  mới đúng, lát nữa  về bình tĩnh  chuyện, cùng   rõ hẳn sẽ   vấn đề.”
Đỗ Thừa Tư  cô , “Em , nhưng chuyện ,  nay em đều  tự   chủ, bà   thể can thiệp quá nhiều.”
Lâm Kiều   khẽ gật đầu.
Không    thế ,  bàn cơm bỗng lặng im, chỉ  Bánh Trôi chuyển động bên chân cô, thỉnh thoảng “Meo” một tiếng,  vẻ   khí càng thêm trầm.
Lâm Kiều cúi đầu  nó, Bánh Trôi hiển nhiên càng thèm, “Meo ~”
Hoắc Ngập  về phía cô, “Vừa cho ăn,  đòi  từ ,  tới tìm em, đừng quan tâm nó, em ăn nhiều một ít, hôm qua vất vả như .”
Tay Đỗ Thừa Tư đang cầm đũa rõ ràng dừng.
Sắc mặt Lâm Kiều đỏ au, đương nhiên   ý trong lời  của , cũng may  khác cũng  , cô cúi đầu tiếp tục nghiêm túc ăn cơm.
Hoắc Ngập  mở miệng thong thả ung dung hỏi một câu, “Hôn lễ em thích trang trí như thế nào?”
Đỗ Thừa Tư   gì.
Lâm Kiều  chút thẹn thùng, càng ngại khi  trò  mặt  khác   đó, cô  về phía , nhẹ giọng , “Chúng   .”
Hoắc Ngập nở nụ , “Được.”
Xong một bữa cơm, Hoắc Ngập   thiện với Đỗ Thừa Tư, vẫn luôn nhắc   ăn nhiều, chỉ là  vẻ Đỗ Thừa Tư   tâm trạng ăn uống gì, ăn cũng   bao nhiêu.
Chờ khi ăn cơm xong, Lâm Kiều cũng  dám  dậy  tiễn, sợ tư thế  đường  đúng,   .
Hoắc Ngập  dậy cùng Đỗ Thừa Tư   ngoài, “Anh tiễn  , em ở nhà nghỉ ngơi thật , mấy thứ  để  về dọn là .”
“Ừm.” Lâm Kiều  ngoan mà đồng ý,  tại chỗ  động đậy, “Thừa Tư, em  về  rõ với dì Trương, dì  sẽ hiểu cho em thôi.”
Đỗ Thừa Tư thấy Lâm Kiều   ý  tiễn  , cũng  cưỡng cầu, như cũ  , “Nếu em  vui, còn  thể đến tìm chị  chuyện  , em ở chỗ  cũng   bạn bè,  cô đơn.”