Lâm Kiều   vội vàng gật đầu, “Không thành vấn đề, lúc nào em cũng  thể tới tìm  chị.”
Đỗ Thừa Tư nhẹ , xoay    ngoài cùng Hoắc Ngập,  khỏi thang máy  tới ngoài, giọng điệu  đổi,  chút đông cứng, “Không cần tiễn,  tự  về.”
“Vậy , nhớ  tới tham gia hôn lễ của chúng .”
Đỗ Thừa Tư  về phía , “Hiện tại  cũng  kết hôn với chị Lâm Kiều,  vẫn còn cơ hội, cho dù hai   kết hôn thì thế nào,  vẫn còn là em trai hàng xóm nhà chị , sẽ   đổi,  cũng  ngăn cản   xuất hiện ở bên  chị .”
Hoắc Ngập nhàn nhạt  một tiếng, giống như  thèm để ý, “Từ cấp ba   bắt đầu gọi cô  là chị,   gọi thêm thì cũng   nên chuyện gì, gọi càng nhiều, chỉ  cô  càng thêm nhớ tới .”
Đỗ Thừa Tư là  thông minh, nhanh chóng nhớ tới   khi   gọi cô là chị, đúng là cô  sửng sốt một chút.
Hoắc Ngập còn  chút cảm khái, “Chúng   ở bên  từ cấp ba, kết hôn   thật  cũng  khác  là bao, nếu    xuất hiện,  cũng   là cô    kết hôn với ,  vô cùng cảm kích , rượu mừng  nhất định  tới uống.”
Sắc mặt Đỗ Thừa Tư  quá ,     nên lời, nét  thiện  mặt cũng  còn duy trì .
Hoắc Ngập  về phía  ,  vô cùng dịu dàng, “Nếu   tin,  thể thử thổ lộ với cô , xem cô  chọn ,  là chọn .”
…
Đỗ Thừa Tư   lầu một lát, ngẩng đầu  về phía đèn sáng  đường, nhưng thứ đó   thuộc về  .
Cậu  lúc  mơ màng hồ đồ, luôn vô cảm đối với sự vật xung quanh, chỉ nhớ rõ  đầu tiên  thấy cô, là ở cửa hàng tiện lợi, cô  mặc váy trắng,   thoải mái sạch sẽ, như một học sinh    từ trong trường,   vẻ nhỏ hơn    nhiều.
Cậu   mang đủ tiền, đang chuẩn  từ bỏ, bên cạnh liền vươn tới một bàn tay trắng nõn, chủ động đặt tiền   còn thiếu lên  bàn.
Trong tay cô  cầm hộp kẹo, cả  đều ngọt ngào, “ cho  mượn.”
Nói là mượn, thật   là tặng.
Tiền  nhiều lắm,   cũng  để ý, chỉ lơ đãng nhớ kỹ bộ dáng của cô.
Về  cô   dọn tới bên cạnh, chủ nhà bên cạnh  cô  từ nhỏ     nhà,  nhà bọn họ giúp đỡ chăm sóc nhiều hơn.
Một cô gái dọn đồ chạy lên chạy xuống, rõ ràng mệt như , nhưng   thanh thoát.
Cậu   khỏi cửa,  qua  mấy , cô  cũng   ý nhờ   tới hỗ trợ, thậm chí còn  liếc    một cái, cũng  hề nhớ tới việc  từng gặp  .
Tựa như   chỉ là một  khách qua đường bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-228-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Lúc     kiêu ngạo, cũng  kiêu ngạo của kẻ thông minh, thấy cô  nhớ  , nên cũng  định đặt trong lòng.
Sau     về, cô vẫn là hàng xóm nhà bên, vẫn như cũ  hề  đổi.
Cậu  thấy cô  lên lầu, vốn dĩ định mở cửa  , nhưng khi lấy chìa khóa ,  bỗng yên lặng thu về, kéo hành lý  đến phía bên cô,  với cô câu đầu tiên từ khi gặp  đến nay.
Đỗ Thừa Tư nghĩ một lúc, vẫn lấy điện thoại  gọi cho cô.
Lâm Kiều thấy Đỗ Thừa Tư gọi điện thoại tới,  chút khó hiểu, cô nhận máy “Làm   Thừa Tư?”
Bên  lặng im một lát, Đỗ Thừa Tư mới mở miệng  chuyện, “Lâm Kiều, chị thật sự sẽ kết hôn ?”
Lâm Kiều  ngừng,  chút sửng sốt.
Mê Truyện Dịch
“Chị  tính đến việc thử  sang  khác , chị còn trẻ như ,   suy nghĩ  ?”
Lâm Kiều  đến đó, mới tính hiểu , hóa    cũng  coi cô là chị gái hàng xóm.
Cô châm chước tìm lời, nghiêm túc : “Thừa Tư, chị  mất  nhiều thời gian, mới     là  duy nhất chị  kết hôn.”
Đỗ Thừa Tư im lặng, trong mắt giống như  chút ướŧ áŧ,    , “Do  đến muộn, nhưng cũng chúc chị hạnh phúc, còn nữa…” Cậu   ngẩng đầu, qua thật lâu mới  một câu, “Không  quên .”
Lâm Kiều  thấy âm thanh nghẹn ngào của  ,  dừng, một lát  trong điện thoại truyền đến tiếng cắt đứt.
Cô  màn hình đen , giật  thật lâu.
Nói như , Hoắc Ngập cũng  từng , lúc    mang tâm trạng gì,   cũng khó chịu như   ?
Lâm Kiều nghĩ ngợi  dậy   ngoài,  đẩy cửa   gặp  Hoắc Ngập  , cô  kịp dừng, đầu trực tiếp đ.â.m  trong lòng n.g.ự.c .
Hoắc Ngập thấy cô đ.â.m  trong lòng ngực,  nhướng mày,  hỏi, “Vội như , là   tìm em trai nào?”
Lâm Kiều ngẩng đầu  về phía , đối diện với vẻ mặt  của ,  hiểu  chân mềm, “Em chỉ là   xem   về  …”
Hoắc Ngập thấy cô cầm di động trong tay, trong lòng hiểu rõ,  cửa, tùy ý đóng , “Em trai hàng xóm của em   tự   về,  cần  đưa.”
“Không  em…” Lâm Kiều khô khan phản bác.
“Vậy   gọi em là chị, vì  em  đồng ý” Hoắc Ngập cúi  , “Em quên rằng ngày hôm qua  gọi em là chị khi đang  gì ?”