Lông mi Lâm Kiều đột nhiên run, sắc mặt  chút tái nhợt.
Cô  rõ ràng   đối mặt chính là gì, về  còn sẽ gặp  những dạng nghi ngờ gì, nhưng   cô   lùi bước.
Cô  lên, cúi  thật sâu “Dì, cháu thật sự thích Hoắc Ngập, tuyệt đối   bởi vì   là con của Hoắc gia, cháu  cần tiền của Hoắc gia, cũng  cần bất luận chỗ  gì, cháu yêu  , chỉ cần   nguyện ý ở bên cháu, cháu cũng sẽ luôn luôn bên cạnh  .”
Triệu Bích Quận khinh thường , loại   bà   thấy nhiều, đây  rõ là ỷ  việc bắt  Hoắc Ngập, liền nắm  Hoắc gia, còn đường hoàng   cần tiền!
Triệu Bích Quận càng nghĩ càng tức giận, “ là  ngờ rằng cô   tâm cơ nặng như , khi còn nhỏ  đều  cô lừa, thật   nên phòng nhất chính là cô!” Bà   lên, “Cái thứ con của kẻ gϊếŧ  như cô, vĩnh viễn đừng nghĩ bước   Hoắc gia chúng ,  sẽ  đồng ý cho hai  kết hôn!”
Lâm Kiều  cắn răng,   ý lùi bước, cô vẫn như cũ mà nghiêm túc , nhưng cô tuyệt đối sẽ  từ bỏ Hoắc NgậpTriệu Bích Quận cũng    nhảm nhiều,  dậy   ngoài, thấy Hoắc Ngập ở bên ngoài, giọng điệu nghiêm khắc, “Mẹ lặp   nữa,  sẽ  đồng ý cho hai đứa kết hôn, nhà của chúng   chứa nổi loại  !”
Hoắc Ngập  quan tâm, “Mấy   đồng ý cũng   hết, con  thể   con của Hoắc gia.”
Triệu Bích Quận   bỗng chốc nóng nảy, “Con điên ? Hoắc gia về  còn cần con tới kế thừa, con  để tất cả tài sản trong nhà đều dâng lên cho đám  lung tung bên ngoài ?”
Hoắc Ngập   lời  đến mí mắt cũng  nâng, hiển nhiên  để bụng.
Đây  rõ là sẽ  .
Triệu Bích Quận thật sự bắt đầu lo lắng, cũng  dám  lời nặng, so với tài sản của Hoắc gia, chuyện cho Lâm Kiều  cửa quả thực là chuyện nhỏ  đáng nhắc tới.
Bà  nghĩ  sắc mặt đúng là   , cũng  quản  nhiều như , trực tiếp mở cửa xe   trong, miễn cưỡng sửa miệng, “A Ngập,   quản  con, chuyện của con thì tự  xử lý , nghĩ kỹ  .”
Hoắc Ngập  để ý đến, hiển nhiên   .
Lâm Kiều ở ngoài quán cà phê   Hoắc gia lái xe .
Hoắc Ngập đến gần cô, kéo tay cô tới, thấy cảm xúc của cô giảm xuống,  chút lo lắng, “Chị sẽ  bởi vì bà   mấy câu mà  đổi chủ ý chứ?”
Lâm Kiều lắc lắc đầu,   về phía , “Sẽ , em   với dì , chỉ cần  còn cần em, em sẽ luôn ở bên cạnh , sẽ  rời khỏi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-231-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Hoắc Ngập  thấy  im lặng, lời   vài phần nghiêm túc, “Không  bởi vì  ép buộc em, em mới ở , mà là em cần thiết  giữ  , về  bất luận là ai  tới cướp , ai  ép em rời khỏi , em đều  chặt chẽ bắt lấy , mà   bởi vì ,   bởi vì  yêu em, em mới lựa chọn yêu .”
Lâm Kiều   trong lòng chấn động.
Hoắc Ngập cũng  ép buộc cô hiện tại    như , thấy cô  ,   một cái, duỗi tay ôm cô  trong lòng, “Không  hết,   thể chậm rãi chờ, chờ cả đời cũng  thành vấn đề, em nghĩ kỹ , suy nghĩ cẩn thận   đáp án cho .”
Lâm Kiều dựa  trong lòng n.g.ự.c ,   giọng của , duỗi tay ôm lấy eo , “Hoắc Ngập, hôm nay em  đưa  tới gặp bà Vương.”
Hoắc Ngập   , cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu cô, “Được, hiện tại liền .”
…
Lâm Kiều xin nghỉ với công ty, cùng Hoắc Ngập  đến nhà bà Vương, cùng  tay cầm tay  ngang qua từng nơi lớn lên từ nhỏ,  ngõ nhỏ, chỉ về tiệm tạp hóa ở phía  mặt, “Em   thường xuyên ở chỗ  trông cửa hàng kiếm tiền tiêu vặt, mùa hè luôn  cẩn thận mà ngủ quên, ông chủ tiệm tạp hóa luôn nhắc mãi là em  nghiêm túc trông cửa hàng cho ông , chỉ là mỗi một , ông  vẫn sẽ tới gọi em giúp ông  trông cửa hàng, còn  chuồn  xem diễn.”
Hoắc Ngập  tiệm tạp hóa nho nhỏ  mắt, cũng  thể tưởng tượng  bộ dáng cô gái  ở bên trong nghiêm túc trông, chắc chắn  ngoan.
Phía   một con ch.ó đen ghé  cửa ngủ nướng, thấy Lâm Kiều tới liền nâng đầu, thấy là  quen liền cúi đầu tiếp tục ngủ.
Lâm Kiều chỉ  nó giới thiệu, “Đây là Đại Hắc, khi còn nhỏ nó  hung dữ, luôn thích cắn em,   em  dọa , đánh nó một trận, bây giờ nó  thấy em thì  ngoan hơn.”
Hoắc Ngập   nhịn     tiếng, đột nhiên  gặp  cô sớm hơn một chút, mỗi ngày trôi qua nhất định sẽ ngọt giống như ăn đường, mỗi ngày trong lòng đều mềm như bông.
Lại  vài bước, liền đến  cửa sân, “Bà Vương ở bên trong, chúng    thôi.”
Mê Truyện Dịch
Hoắc Ngập   bước chân  dừng, “Chờ một chút, kiểu tóc của   qua    dễ ở chung lắm  ?”
Lâm Kiều   một cái, đầu đinh đúng là   khí chất của   qua  thấy lạnh thấu xương,  chút cảm giác xa cách, nhưng khi cô  sang, cũng  thấy  đổi,  vẫn là .
Lâm Kiều nghiêm túc lắc đầu, “Sẽ ,    thiện.”