Cô gái nhỏ   giống thật lắm, nhưng  chuyện   nghiêm túc, Hoắc Ngập miễn cưỡng tin, tuy rằng đại đa   đều cảm thấy  cạo đầu đinh,  cũng   thiện lắm.
Hoắc Ngập mang theo quà,  cánh cổng cổ xưa  mắt, bất động tại chỗ, “Quà gặp mặt như   phù hợp , bà  khi nào  thích  ?”
Lâm Kiều đang rảo bước tiến lên    kéo , thấy  chút lạ, hình như   bao giờ là  rối rắm mấy thứ .
Lâm Kiều  thoáng qua quà  cầm theo trong tay, đều là thứ  lớn tuổi cần.
Lúc  mua còn  giải thích vô cùng nghiêm túc, so với    học còn nghiêm túc hơn, bây giờ thế nhưng còn  chắc chắn?
Chẳng lẽ  sẽ khẩn trương khi  thấy  lớn?
Lâm Kiều  , cũng  chút  tin, “Anh đang khẩn trương ?”
Hoắc Ngập   khó  khi nghiêm túc, “Ừ.”
Lâm Kiều nhịn   mà , “Hóa   cũng  lúc khẩn trương?”
“Kiều Kiều,  ở cửa  gì, mau   cháu?” Bà Vương   ghế bập bênh, cầm quạt hương bồ, từ xa  thấy Lâm Kiều.
Lâm Kiều kéo tay Hoắc Ngập  , “Bà Vương, cháu dẫn   tới gặp bà.”
Bà Vương  về phía Hoắc Ngập, “Chính là  trai  mua kẹo cho cháu?”
Lâm Kiều  chút ngượng ngùng,  gật đầu.
Bà Vương phe phẩy quạt hương bồ, liên tục gật đầu, “Lớn lên   đấy, xưng hô thế nào đây?”
Hoắc Ngập  qua chào hỏi, “Chào bà nội, gọi cháu A Ngập là .” Anh  lên nửa  xổm  , cầm quà chuẩn  xong lấy , miệng miễn bàn  bao nhiêu ngọt,  vô cùng ngoan, “Bà nội, đây là quà cháu chuẩn  cho bà,   bà  thích  ?”
Bà Vương  đến  khép miệng , “Thích thích,  , đứa nhỏ   , Kiều Kiều  phúc phần!”
Hoắc Ngập vốn dĩ     lớn thích, các bà trong sân  thấy động tĩnh đều  , vây quanh Hoắc Ngập    , náo nhiệt vô cùng.
Hoắc Ngập căn bản  thành thạo, qua một buổi sáng,     cần cô đến  chuyện…
Lâm Kiều  ở bên cạnh một lát, nhóm bà nội   chuẩn  thi thố tài năng, vô cùng náo nhiệt bắt đầu nhặt rau, chuẩn  cơm trưa.
Lâm Kiều  đến bên lu nước múc nước, thừa dịp nhàn rỗi, xoay   phòng của , lấy hộp gỗ cất ở trong ngăn tủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-232-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Cô thăm dò  thoáng qua Hoắc Ngập ở trong sân, vẫy tay với .
Hoắc Ngập   chịu tới đây.
Lâm Kiều đợi hồi lâu,  cũng  dừng tay đang  việc.
Cô gửi cho  một tin nhắn, ‘Hoắc Ngập, tới phòng em một chuyến .’
Nơi xa Hoắc Ngập nhận  tin nhắn, lấy di động  thoáng qua, đến mắt cũng  quét về phía bên ,  nhanh  nhắn về cho cô một tin.
Lâm Kiều đầy cõi lòng chờ mong mở ,  gửi về  chỉ  bốn chữ, ‘Bây giờ  .’
Mê Truyện Dịch
Trước   học cũng  gửi cho cô tin nhắn nào   lượng từ ít như , hiện tại so với  học còn nghiêm túc hơn?
Lâm Kiều  chút  quen, cúi đầu  gửi tiếp cho  một tin, ‘Chỉ là em   nhiều đồ quan trọng  cho  xem,  mau tới đây.’
Cô gửi xong tin nhắn an tĩnh chờ, quả nhiên một lát , Hoắc Ngập  tới đây,  hỏi, “Thứ gì, thần bí như ?”
Bộ dáng  của  như tính chỉ  một cái   về.
Lâm Kiều  chút khó hiểu, “Anh    xem phòng của em khi còn nhỏ ?”
Hoắc Ngập đương nhiên  , chỉ là hiện tại thời cơ  cho phép.
Anh nhanh chóng  lướt qua giường gỗ, cửa sổ mở , bên ngoài là vườn hoa, ngói xanh ngày xưa,  cổ, khó trách cô gái nhỏ  ngoan ngoãn trong sáng như , tựa như nơi   cho    cảm giác an tĩnh thoải mái, ánh mặt trời chiếu xuống , là cảm giác sạch sẽ thấu triệt.
Hoắc Ngập  thoáng qua liền    ngoài, “Anh  ngoài , tới đây gặp  lớn trong nhà em, còn    mấy câu,  ở một phòng với em, sẽ  nhóm bà nội  ấn tượng   về .”
Lâm Kiều  bộ dáng sẵn sàng đón quân địch của , nhịn    , cô cầm hộp gỗ trong tay  lên, “Nếu họ   giữ  ở  ăn cơm, chính là  đồng ý chúng  ở bên .” Cô , cầm hộp gỗ trong tay đưa cho , “Anh mở   xem.”
Hoắc Ngập nhận hộp mở , bên trong là một chồng ảnh chụp.
Hoắc Ngập  thấy  dừng , đều là ảnh chụp lúc bọn họ còn học cấp ba, mặc đồng phục, còn  lúc cùng    ngoài chơi, đại đa  đều là  cầm di động chụp ảnh chung, mỗi một  đều sẽ gửi một tấm cho cô,  chính là  cô hiểu rõ,  là bạn trai của cô.
Hoắc Ngập lấy ảnh chụp , mỗi một tấm đều ghi thời gian địa điểm ở mặt , còn  vô cùng cẩn thận, ‘Hôm nay   đưa   xem phim,   còn cố ý chọn một bộ phim kinh dị, nhưng tiếc là   sợ,  hề tới ôm  , lúc  ngoài,   còn  chút  vui.’ Phía  còn vẽ một mặt quỷ nhỏ.
Tấm thứ hai, ‘Vậy mà       xe đạp, hôm nay còn  ở phía  ,  chở câu   ngoài chơi, chỉ là lúc  ở phía  cũng  ngoan chút nào, cố ý ôm eo , nhưng hai chân   luôn  lúc  sắp ngã thì sẽ chống  đất.’