Hoắc Ngập  nhắm ngay lúc , cúi đầu hôn xuống bờ môi cô, tiếng cánh môi đυ.ng    cô sợ đến mức luống cuống.
Cô vội vã tránh xuống bàn, liếc  bạn học  mặt, cũng may   đang ngủ, học tập, cũng    về nơi đây.
Hoắc Ngập cúi  tới gần bên tai cô,  , “Chị, tạm biệt.”
Lâm Kiều nhịn   đẩy nhẹ vai , “Nhanh !”
Hoắc Ngập theo cô lùi   ,   dậy   ngoài.
Trong lòng Lâm Kiều hoảng sợ, tiếng hôn  nãy, cũng     ai  thấy  .
Lòng cô nghĩ , điện thoại trong túi  nhẹ rung.
Cô lấy điện thoại, mở    thấy, “Tan học cùng   ăn.”
Lâm Kiều cất điện thoại, quyết định tối nay nhất định sẽ   ăn cơm với Hoắc Ngập, miễn cho    kéo  rừng cây nhỏ, hơn nữa  quá phận như ,  nên nấu canh cho  nữa.
Lâm Kiều gối lên sách vở chuẩn  ngủ trưa, nhưng  nửa ngày,   cũng  ngủ .
Đã đồng ý với , nếu như  nấu,  thất vọng thì !?
Lâm Kiều ghé lên sách vở nửa ngày,  ngẩng dậy kéo khóa kéo cặp sách, lấy cuốn sổ màu hồng , bắt đầu ghi nhớ cách nấu canh bổ.
…
Tiết thể dục buổi chiều, đến lượt Cố Ngữ Chân  lên tập.
Lâm Kiều ở một bên chờ  tàng cây, buổi trưa học cách nấu canh, cũng  ngủ trưa, bây giờ cũng  chút mệt.
Tay cô nâng cằm, gắng gượng  ngủ, điện thoại trong túi  rung lên, trừ   sẽ    khác.
Đi học cũng  chăm chú, cũng    nhắn gì?
Lâm Kiều  xem nhưng  sợ  khác thấy, liếc  xung quanh,  ai chú ý tới đây.
Cô lặng lẽ lấy điện thoại , giấu trong tay áo  thoáng qua.
“Đang  đó nghĩ gì?”
Lâm Kiều xem tin nhắn   sững sờ, ngẩng đầu  về phía sân thể dục,   bóng dáng của , chắc hẳn tiết  lớp    tiết thể dục.
Lâm Kiều nghĩ  ngẩng đầu  lên lầu, quả nhiên  thấy Hoắc Ngập.
Anh đang  ở lan can bên   qua, tay tựa  lan can, còn cầm điện thoại, thấy cô  sang,  chớp mắt với cô, gió thổi qua tóc đen của ,  rộ lên   như .
Lâm Kiều   như thế,  dọa sợ  nhẹ, vội vã cúi đầu coi như  phát hiện,  mặt nóng lên từng đợt, cũng   là bởi vì ,  là bởi vì sợ  khác thấy.
Hai nam sinh bên cạnh lúc đầu đang  chuyện phiếm, thấy Lâm Kiều ở bên cạnh, nhịn   mở miệng hỏi, “Lâm Kiều,  với Hoắc Ngập đang yêu đương ?”
“A…” Lâm kiều  về phía bọn họ,  chút    lời.
Bạn học nam bên cạnh nhấc tay vỗ xuống vai nam sinh  , “Cậu hỏi nữ sinh như ,    trả lời thế nào?”
Nam sinh cũng  chút ngượng ngùng, “Xin  nhé, bởi vì   đang ,  chỉ là  chút hiếu kỳ,  cứ  như   thấy  nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-238-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Lâm Kiều căn bản  giải thích , bởi vì    chính là sự thật.
Cô đột nhiên  chút sầu, nhiều    như , nếu như chú dì cũng  thì   bây giờ?
Hai bạn học nam  nhanh  dời  lực chú ý.
Lâm Kiều  ngẩng đầu  qua, bên   trống , chắc    về học.
Lâm Kiều cúi đầu, điện thoại trong tay áo  rung, liên tiếp  ngừng.
Lúc  là  gọi điện thoại!
Mê Truyện Dịch
Lâm Kiều  chút hoảng hồn, tay thò  trong tay áo thuận tay ấn một cái, tắt điện thoại, thừa dịp bạn học xung quanh  chú ý, chạy lên bậc thang ở sân thể dục.
Đang chuẩn  nhắn  cho  một tin, trong tay áo liền truyền tới giọng  của , mang theo ý , “Chạy vội như  ?”
Cô  điện thoại trong tay áo, vẫn còn ở giao diện trò chuyện,   chắc  ấn  nút trả lời.
Anh cố ý gọi điện thoại dọa cô sợ.
Lâm Kiều  chút sầu, giơ tay lên, dùng tay áo che  điện thoại mà  chuyện với , “Hoắc Ngập,  đang  học,  thể  điện thoại.”
Mặc dù cô  như , nhưng   hề tắt điện thoại.
Hoắc ngập  khẽ một tiếng, chắc hẳn  đang  ở đầu gió, tiếng  cũng mang theo tiếng gió, qua điện thoại truyền tới, êm tai dễ , “Tiết học khác thì thôi, đến tiết thể dục cũng  thể nhận, chị  chuyện phiếm với nam sinh khác, cũng   gọi điện thoại cho ?”
“    chuyện phiếm…” Lâm Kiều  nghẹn lời, chỉ  thể đánh lạc hướng, “Tiết thể dục cũng là giờ học,  giáo viên phát hiện sẽ  nhắc.”
“Chị đến  đài chủ tịch .”
Lâm Kiều liếc  đài chủ tịch,  chút kinh ngạc, “Cậu xuống ? Cậu xuống  gì,  lên lớp ?”
“Chị tới đây,  là    ngoài?”
Hoắc Ngập  .
“Cậu  nên  ngoài,  lập tức tới.”
Lâm Kiều gấp đến độ vội vã mở miệng,  sợ  sẽ thật sự  !
Cô để điện thoại xuống,  hội trường,  một lối khác, chạy về phía đài chủ tịch.
Khi đến  đài chủ tịch, quả nhiên Hoắc Ngập đang   bậc thang, nghiêng  dựa  tường yên tĩnh chờ cô, thấy cô  tới,  giương mắt  qua.
Lâm Kiều gấp gáp chạy tới, thở hồng hộc đến gần, “Sao   bỏ tiết?”
“Giờ là tiết tự học,   gặp chị một lát.”
Hoắc Ngập vươn tay đưa kẹo tới, “Mua cho chị.”
Lâm Kiều  khó hiểu, “Cậu  xuống đây, chỉ vì đưa  kẹo?”
“Ừ.”
Hoắc Ngập tự tay lột kẹo đưa tới, nhướng mày  một câu, “Nếu … Còn gì ?”