Người phụ nữ cũng chỉ  dáng một chút, cô  cũng   kẻ ngu,  sớm cất dấu một chút tiền.
Cô   tới cửa,   như   đầu xương, mắt khıêυ khí©h,  về phía  căn bản  giống như  một đứa trẻ, “A ngập,  ăn thứ gì, chị  cho em.”
Hoắc Ngập  để ý.
Người phụ nữ chẳng những  rời , còn cố ý cúi  về phía  để nhặt ghế  đổ xuống đất, cổ áo vốn  thấp,  n.g.ự.c trắng bóng tất cả đều lộ , “Trong trường    nữ sinh thích em  , em thích lớn  là nhỏ?”
Người phụ nữ nhặt ghế lên chuẩn   đến.
Hoắc Ngập cũng  tránh, trực tiếp đóng cửa.
Người phụ nữ  vặn  cửa đập  mặt,  về phía cửa chửi ầm lên, “Đồ điên, cho thể diện mà  cần!”
Tên đàn ông     về từ lúc nào,   đến  nắm lấy tóc của  phụ nữ, “Đồ gái , còn dám giấu tiền, thằng    chỉ cho từng !”
Bên ngoài một hồi gào  thảm thiết, quyền đ.ấ.m cước đá đến  , cũng    quản, tất cả chỉ xem náo nhiệt.
Anh cũng  để ý, chỗ bẩn thỉu  chính là như ,   quen.
Kỳ thực  ở  cũng như , mặc dù về   trở  Hoắc gia, cũng vẫn là như .
Người cũng chính là như , dơ bẩn  xa, chỉ cần nghiên cứu kỹ, tới chỗ nào cũng đều giống , chẳng qua là giấu sâu  giấu  sâu mà thôi.
Hoắc gia cùng nơi    khác gì , một chỗ dơ bẩn bên ngoài, một nơi hư thối bên trong, liếc mắt   thấu.
Nhìn nhiều, cũng  còn hứng thú, kỳ thực    là một  thích , chỉ là thấy  thú vị, chỉ  thể giả bộ, giả bộ lâu   chừng  trở thành thật.
Anh  ngoài xe, mưa rơi tí tách  ngừng.
Trên đường   mấy , thật xa   thấy một nữ sinh đeo cặp sách, mặc váy trắng, miễn cưỡng chậm rãi , thỉnh thoảng gặp  một vũng nước đọng, nâng chân nhẹ nhàng bước qua.
Tài xế lái xe  ngang qua vũng nước, tốc độ  nhanh, nước trong hố trực tiếp văng lên  nữ sinh.
Nữ sinh ngoan ngoãn  ở ven đường, đôi mắt sạch sẽ trừng tròn vo, mặc váy trắng, cả   qua mềm mại,  váy tất cả đều là vết bẩn, ngay cả  mặt cũng  dính một chút.
Trí nhớ của Hoắc Ngập  , liếc mắt  nhận  nữ sinh ,   xem qua hình của cô, là một cô gái Hoắc gia  giúp đỡ, ba cô gái vì cứu  nên hi sinh, lên các trang báo lớn, Hoắc Hưng Quốc vì  lấy danh tiếng , đặc biệt   từ thiện.
Hoắc Ngập nhận  nhưng  để ý nhiều,    là một  nhiệt tình, cũng   hứng thú chào hỏi, thu hồi ánh mắt, căn bản   ý  xin .
Tài xế vươn   khỏi cửa sổ xe, đưa  một xấp tiền, “Xin  nhé, cô gái,  bồi thường cho cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-247-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Nữ sinh    đưa tiền, lui về  một bước, lắc đầu  nhẹ, “Không  ,  về  là  , tiền    thể nhận.”
Giọng  của cô khá nhẹ nhàng,  tương xứng với bề ngoài của cô,  qua cũng  ngoan.
Hoắc Ngập giương mắt  về phía tài xế đang cầm tiền, đối với cô mà , cũng  tính là  tiền nhỏ.
Bà cụ nuôi dưỡng cô   năng lực kiếm tiền, một ngày ba bữa cũng  chắc giữ , đang mặc chính là quần áo cũ  khác đưa, túi sách còn là túi vải rách, ở trong trường bình thường  bạn học  nhạo.
Dưới loại tình huống ,  tiền  đối với cô mà , chắc sẽ là một hấp dẫn  lớn.
Người thông minh đều sẽ cầm, chỉ  kẻ ngu si mới  thể từ chối.
Số tiền , cầm  thể cho cô sống một đoạn thời gian , nếu  cầm, thì cái gì cũng  , chỉ  một  váy bẩn.
Thật sự ngu ngốc.
Hoắc Ngập  chút kinh thường trào phúng, đảo mắt liền quên,   về thành học sinh  thường ngày, treo lên gương mặt .
Thời gian trôi qua vẫn  bình thản,   chuyện gì thú vị  đánh giá cao, cũng   chuyện gì coi là mất hứng.
Rất vô tình,  ở bên ngoài thấy  một con mèo sữa, còn  lớn bằng bàn tay của , đang  xổm bên cạnh tủ kính  , mắt tròn vo sạch sẽ, đặc biệt ngoan, bộ lông màu trắng  qua  thấy mềm nhũn.
Hoắc Ngập cẩn thận , trong lúc mơ hồ cảm thấy  chút quen mắt, nhưng  chắc chắn  từng thấy qua con mèo ,  luôn   hứng thú với mấy loại mèo nhỏ.
Mê Truyện Dịch
“Nó tên Bánh Trôi,  ngoan ngoãn,  điều nó    khác chọn , thật ngại quá,     xem những chú mèo khác  ?”
Nhân viên cửa hàng  xin .
Hoắc Ngập lắc đầu, ôm lấy Bánh Trôi nhỏ, “ lấy con , cô  với   giúp  một tiếng, bao nhiêu tiền cũng .”
Lý Thiệp chờ hồi lâu cũng  thấy bóng dáng  , uống đồ uống mua từ bên ngoài, thấy  ôm một con mèo con qua đây, “Cậu ôm mèo con của    gì, đừng dọa sợ mèo nhà  !”
“Mèo của , tên Bánh Trôi, bây giờ quá gầy, về   nuôi mập lên một chút.”
Hoắc Ngập đưa tay sờ đầu nhỏ của mèo con, con mèo  vô cùng ngoan, vùi ở  tay  ngủ gà ngủ gật.
“Bánh Trôi?”
Lý Thiệp lui   một bước, “Cậu   chứ,    trúng tà ở   ,  với mấy loại mèo mềm mại   hợp , nhanh trả , đừng  mà hại c.h.ế.t nó.”