“Chuyện gì ?”
Giọng  của Hoắc Ngập càng dịu dàng hơn.
Lâm Kiều như  ngập ngừng chừng mấy ngày, bây giờ  chuyện cũng   đủ dũng khí, “Khả năng em  thể tới chỗ  để cùng đón sinh nhật  , Ngữ Chân cùng nhóm Lục Y Y  chuẩn  bánh sinh nhật cho em,  cùng em đón sinh nhật.”
Bước chân của Hoắc Ngập  ngừng, thật lâu mới mở miệng, “Em   sinh nhật sẽ ở cùng .”
“Lần     ?”
Bên  xin   thành khẩn, trong lòng Hoắc Ngập  lên lịch,   sắp xếp thế nào mới  thể  thời gian về nước cùng cô đón sinh nhật.
Cô gái nhỏ   ý nghĩ của , còn đang ngọt ngào hỏi, “Hoắc Ngập,  giận ?”
Hoắc Ngập  nhíu mày, dự định thời gian để về nước, “Em  xem,  hai tuần chúng   gặp  , em  nhớ  ?”
Lâm Kiều cũng  dám  tiếp, sợ   lộ tẩy, đành  về phía điện thoại một câu, “Nhớ  lắm, em cúp máy  đây.”
Hoắc Ngập  màn hình điện thoại đen , đuôi lông mày nhướng lên, chỉ mới hai tuần  gặp, trong mắt   còn  chồng là  ?
Lâm Kiều trốn phía  cây  Hoắc Ngập ở phía , suýt chút nữa bật .
Nhóm nữ sinh  ngang qua đang thảo luận, “Vừa   thấy tấm hình trong điện thoại của đại thần Hoắc Ngập , đó hình như chính là của vợ của  .”
Nữ sinh tóc dài còn cố , “Còn trẻ như  mà  kết hôn, đoán chắc cũng chỉ là vui thích nhất thời,  nhanh cũng sẽ  còn cảm giác mới mẽ nữa.”
Lâm Kiều  thấy bọn họ thảo luận,  đầu  về phía họ.
Nữ sinh  cùng  qua, nhanh chóng  nhận  Lâm Kiều, vội vã kéo dài  cách với nữ sinh tóc dài, miễn cho  coi thành cùng phe với cô .
Nữ sinh tóc dài  chút  hổ, lui  phía  một bước.
Đã  , còn  chính chủ  thấy,  chừng còn sẽ đánh .
Lâm Kiều  cô  cũng  hề tức giận, mở miệng , “Khi   mười lăm tuổi  thích , cô cảm thấy thế nào?”
Nữ sinh tóc dài   sửng sốt, một câu cũng    .
…
Nơi  thời tiết thường xuyên  đổi,  nhanh  nổi lên mưa phùn.
Hoắc Ngập  về phía , một bên gọi điện thoại, nhưng Lâm Kiều  hề nhận.
Anh dừng bước ,  chút bực, cúi đầu gửi tin nhắn cho cô, “Chị, chờ  về, nhất định sẽ  em  xuống  giường.”
Có  ở  lưng đuổi theo, giơ ô che lêи đỉиɦ đầu .
Hoắc Ngập căn bản   hứng quan tâm,   nhấc chân   cảm giác  mùi hương trong veo quen thuộc,  đầu  , bước chân  dừng.
Lâm Kiều thấy   qua, mặt mày  cong thành vầng trăng, “Vị  ,   cần ô ?”
Hoắc Ngập cảm giác như đang  mơ, hiếm khi  chút sửng sốt, vươn tay ôm cô, cúi đầu hôn xuống.
Lâm Kiều   hôn trúng, đỏ mặt né tránh, “Hoắc Ngập, bên cạnh còn  .”
“Bây giờ chị còn học ,   đùa  .”
Hoắc Ngập nhéo một cái xuống mặt của cô, ôm cô  chịu buông tay, trong lòng vui vẻ tràn lan, “Sao tới  đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-251-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua-het.html.]
“Tự em tới đó.”
Lâm Kiều   ngay ngắn , nhưng Hoắc Ngập  chịu buông tay, cô đơn giản mà trực tiếp tựa ở   ,  cúi đầu  thấy tin nhắn trong điện thoại của ,  mặt đỏ au, ai nghĩ rằng  lịch sự  ở  đường, nhưng  gửi cho cô loại tin nhắn , “Vừa   nghiêm túc  ở nơi , chính là  gửi tin nhắn như  cho em ,   sợ   khác thấy?”
Hoắc Ngập bật , “Bọn họ cũng   tiếng Trung.”
Mà dù   ,  cũng  để ý.
Lâm Kiều   bên cạnh, đúng là họ  hiểu tiếng Trung, nếu … Anh  chút nào kiêng kỵ như , nhất định sẽ   khác coi thành  nhã nhặn bại hoại mà xem.
Mưa tí tách rơi xuống,   đường đến  vội vàng.
Mê Truyện Dịch
Hoắc Ngập  nhẹ, nắm tay cô, cùng  chậm rãi  trong mưa.
Lâm Kiều  bầu trời đổ mưa, nhớ tới lời nữ sinh   , đột nhiên  chút cảm khái, “Còn nhớ đêm hôm đó  tới tìm em   từ bỏ ? Em thường suy nghĩ, may mắn chúng   ở bên , nếu … Khả năng bây giờ chúng   thành  xa lạ.”
Cô  nhẹ nhàng, là thật sự  may mắn.
Hoắc Ngập nắm tay cô từng bước  về phía , lúc lâu  mới mở miệng, “Chúng  sẽ  trở thành  xa lạ.”
Lâm Kiều    về phía , thấy khó hiểu.
“Cho tới bây giờ   từng  từ bỏ,  nhịn bốn năm, chính là  ở  mặt em biểu hiện  một chút, nhưng   nghĩ rằng,   thấy em thì lòng rối như tơ vò,  chuyện càng ngày càng hỏng,  sợ  buộc em quá chặt,  em  rời bỏ , nên chỉ  thể  như .”
Anh   xong   dừng một chút, “Đối với em,   sớm nghĩ xong dự định cả đời.”
Lòng Lâm Kiều chấn động, rõ ràng   hề  dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng so với dỗ ngon dỗ ngọt còn êm tai hơn.
Cô vẫn cho rằng nếu như   chuyện  đó, về  bọn họ cũng sẽ  còn gặp mặt  nữa, tựa như lúc thi  đại học năm đó.
Mỗi  cô nhớ tới đều nghĩ mà sợ, sợ bọn họ xa , nhưng hóa   vẫn luôn chờ ở đó,  từng  ý định rời .
 
Tay cô xuyên qua giữa các ngón tay của , cùng  mười ngón đan chặt, trong lòng ngọt như ăn mật, “Hoắc Ngập, em   cho   một việc.”
Hoắc Ngập nắm c.h.ặ.t t.a.y cô,  vô cùng dịu dàng, “Chuyện gì ?”
“Trong bụng em  một đứa bé.”
Đầu óc của Hoắc Ngập trống rỗng trong nháy mắt,   phản ứng kịp, “Đứa bé nào?”
“Là… Đứa bé của chúng .”
Hoắc Ngập lúc  nâng tay dìu cô, cúi đầu  về phía bụng của cô, nâng tay nhẹ nhàng sờ một cái, hiếm  khi khẩn trương, “Là đứa bé mềm mại giống như em ?”
Lâm Kiều  khoác tay , “Cũng  thể giống như  đó.”
Hoắc Ngập  cô , tim mềm , “Vẫn nên giống em , giống  cũng    dạy như thế nào?”
Lâm Kiều dựa ở bên cạnh , “Anh thật  chính là  miệng lưỡi  xa.”
Hoắc Ngập  nhướng mày,  hư hỏng, “Em chắc chắn chỉ  miệng?”
Lâm Kiều đỏ mặt một hồi, vươn tay nhéo , cũng  chỉ miệng,  rộ lên cũng  xa, một  lúc đối với cô cũng  .
Lâm Kiều đang nghĩ ngợi, Hoắc Ngập  cúi  xuống,   cô, “Hoắc phu nhân,  chờ em  lâu , hai tuần qua cũng nên bồi thường cho  một chút chứ.”
Mặt cô  phiếm hồng, nhón chân lên, hôn lên môi của , mang theo mùi hương trong veo sáng sớm, giọt mưa từ  ô rơi xuống cũng như mang theo ý ngọt, là viên kẹo cô ăn thấy ngọt ngào nhất.
( Hết trọn bộ)