Hoắc Ngập cùng Lý Thiệp đưa bốn nữ sinh trở về ký túc xá nữ thì trời cũng  tối.
Hai  một đường  về ký túc xá nam,  lầu   một nữ sinh,  lẽ là  đợi  lâu.
Lý Thiệp ngậm cây tăm xỉa răng, nâng cằm về phía Hoắc Ngập, mơ hồ  rõ  một câu, " lên ." Nói xong, ba bước thành một chạy lên lầu.
Hứa Niệm  mặc đồng phục, cả ngày hôm nay cô  đều  tới học, buổi tối  mới đến trường học, đôi mắt còn  chút sưng đỏ, cả  vô cùng tiều tụy,  qua nhu nhược  đáng thương.
Hoắc Ngập   đèn đường  xuống cô , vẫn mang giọng  như ngày thường cùng lui tới, "Học tỷ  chuyện gì ?"
"Hoắc Ngập,   em cũng  chán ghét chị  ?" Hứa Niệm  chút yếu ớt,  chuyện cũng nhẹ .
Hoắc Ngập   phản ứng gì, thuận miệng hỏi một câu, "Học tỷ vì   hỏi như ?"
"Bởi vì em giúp Lâm Kiều, em cũng cảm thấy chị  tâm cơ  sâu,  chán ghét chị đúng  ?" Hốc mắt Hứa Niệm  đỏ lên.
Hoắc Ngập   mỉm ,  rõ ràng, "  hề cảm thấy như ."
Hứa Niệm  dừng một chút, trong mắt  chút mong chờ, nhưng  thấy  mặt Hoắc Ngập vẫn là nụ  bình thường như cũ, chỉ  lễ phép,   một chút thương tiếc nào..
"Học tỷ  gì cũng là tự do của học tỷ, đúng  sai cũng   quan hệ với ."
Trong lòng Hứa Niệm ấm ức đến khó chịu, "Nếu  như , em  thể  cùng chị trong chốc lát ?" Hứa Niệm một bên , một bên đau khổ cầu xin, "Em cũng  cần từ chối vội, cũng chỉ là trong chốc lát, chị  chuyện  là chị  sai, chị  nên bởi vì  thấy em kêu em  là chị mà tâm sinh ghen ghét, nhưng chị  thể khống chế , chị thật sự thích em, thật sự  thích, cho dù em  thể đáp  chị chút nào,  thì  thể  cùng chị trong chốc lát    , chị thật sự sắp  chịu nổi nữa, bọn họ đều đang mắng chị.."
Hoắc Ngập thờ ơ  cô  , "Học tỷ,   còn sớm,  còn   bài tập."
Hứa Niệm  Hoắc Ngập xoay  rời , cảm xúc trong nháy mắt mất khống chế, lời  cũng mang theo sự kịch liệt, "Có  chị c.h.ế.t thì em cũng  để ý  !"
Hoắc Ngập  đầu  về phía cô ,   mỉm ,  chút vô tội, "Cũng   vì  mà chị chết,  quan hệ gì với  ?"
Anh  chuyện vẫn  dịu dàng, bất luận là  mới,  là hiện tại, từ đầu đến cuối đều là thờ ơ.
Hứa Niệm rốt cuộc  , vì  cô   đủ  thứ cũng  thể nào kéo gần  cách với  , bởi vì  căn bản  đem  xung quanh để ở trong lòng.
Từ lúc bắt đầu, bọn họ chỉ là những  qua đường mà  thấy,  lẽ đến là  cũng   tính.. Tựa như đèn ở ven đường, bụi cỏ cây hoa.
Đèn     sẽ  dập tắt, hoa     cũng sẽ  khô héo?
Với  mà  đều râu ria, cảm thấy hứng thú thì chơi một chút,   hứng thú thì tư cách để  liếc qua cũng  xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-73-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Anh thật sự  dịu dàng ôn nhu, nhưng  chứng tỏ   nhẫn tâm lạnh lẽo.
Ngày hôm , Lâm Kiều đeo cặp sách cùng Cố Ngữ Chân  lên lầu.
Lúc  vẫn còn sớm,  cầu thang học sinh  cũng  nhiều lắm, Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân  chậm rì rì, học sinh bên cạnh đều lướt qua hai cô  lên lầu.
Đầu cầu thang truyền đến giọng  của Lý Thiệp, cũng   là đang  cái gì, ở tận đây cũng  thể  thấy tiếng  của  .
Lâm Kiều  đầu  , liền thấy Hoắc Ngập cũng đang  lên.
Lý Thiệp  qua bên  cô, duỗi tay chào hỏi, "Sớm thế, Tiểu Điềm Điềm~" đối với Cố Ngữ Chân bên cạnh Lâm Kiều thì   coi như   thấy,  đầu vượt hai bậc thang chạy lên .
Cố Ngữ Chân rũ mắt,   gì, đeo cặp sách tiếp tục  về phía .
Tốc độ của Lâm Kiều  chút chậm, Hoắc Ngập  qua bên cạnh cô,  đầu  ,  nhắc nhở, "Dây giày lỏng."
Lâm Kiều   cúi đầu  xuống, thật đúng là buộc  chặt.
Mê Truyện Dịch
Cô cúi  buộc  dây giày, cặp sách phía  trượt lên ,  bởi vì cô khom lưng mà bình nước rơi xuống đất.
"Bộp" một tiếng rơi  mặt đất, theo bậc thang mà cứ thế lăn xuống.
Lâm Kiều nhẹ kêu một tiếng, vội vàng chạy  nhặt.
Hoắc Ngập nhanh hơn cô một ít,  xuống mấy bậc giúp cô nhặt bình nước, một  nữa   lên, đưa bình nước đang cầm trong tay cho cô, "Bình nước  đáng yêu."
Lâm Kiều  ở bậc thang  về phía , tầm mắt đối diện với mặt , đột nhiên nhớ tới thảo luận ngày hôm qua mà nhóm Lục Y Y mấy cô , mắt theo bản năng mà  về phía cánh môi của .
Môi của  đúng thật là  , độ cung ưu nhã,  lúc   sẽ  chút câu tâm  khác,  rộ lên  càng  nhân tâm ngứa ngáy.
Ánh mắt của Lâm Kiều quá rõ ràng, Hoắc Ngập  một chút liền   tầm mắt của cô đang dừng ở nơi nào.
Anh  nhướng mày,  cô gái nhỏ  mặt, đôi mắt  nheo  một chút, "Chị ?"
Lâm Kiều   kêu  hồn, "Hả?"
Tầm mắt của Hoắc Ngập dừng ở  mặt cô,  lướt qua cánh môi của cô,   giương mắt,  như  , "Nước của chị."