Lâm Kiều cũng theo bản năng mà  qua,  bỗng nhiên giương mắt  sang.
Tim Lâm Kiều đập mạnh, còn  kịp thu hồi tầm mắt,  bỗng nhiên  rộ lên, nhẹ nhàng chớp mắt về phía cô.
Tim Lâm Kiều đập lỡ một nhịp,   trốn  thoát  ánh mắt của .
Giọng  của các cô gái bên  theo tập thể mà dừng  một chút, ngay  đó, phát  tiếng kinh hô đinh tai nhức óc, “Á  kiếp,     đang nháy mắt* về phía chúng  ?”
*Gốc: Wink
“Mẹ nó, chắc chắn     đang phóng điện,  ơi, chịu  nổi,   đang định hớp hồn chúng !”
“Nằm mơ hả, là tiếng  của chúng  quá lớn, cho nên     thấy!”
“Không  khả năng, là  với bạn gái đấy,   chỗ  của chúng    , ai là bạn gái của   đấy hả?!”
Tim Lâm Kiều đập càng lúc càng nhanh, dường như bao phủ cả âm thanh xung quanh, chấn động  cô cũng  chút phát run.
Lâm Kiều cứng đờ  im, đột nhiên một nữ sinh xông  sân bóng rổ, bước nhanh chạy đến  mặt Hoắc Ngập, khom lưng đưa bức thư trong tay  sang.
“Á!” Trên sân thể dục  tiếng ồn ào.
Lâm Kiều thấy nữ sinh phía  kinh ngạc cảm thán, “Chắc là thư tình nhỉ?”
“Còn gì nữa, đương nhiên là thư tình , chứ chẳng lẽ  là bảng kiểm điểm ?”
“Nữ sinh lớp nào  , bạo dạn ghê,  mặt nhiều  như  mà  đưa thư tình.”
“Bạo dạn như  thì mới  cơ hội,   thấy Hoắc Ngập đang nhận thư tình ?”
Lâm Kiều  Hoắc Ngập nhận lấy thư tình, hình như còn lễ phép  một câu cảm ơn, nữ sinh  đỏ mặt chạy .
Hoắc Ngập cầm lá thư màu hồng phấn,  thoáng qua bên .
Nháy mắt   tưởng bạn gái của  ở chỗ , đều theo tầm mắt Hoắc Ngập  sang, tìm ở bên chỗ Lâm Kiều.
Lý Kỳ Kỳ cũng  quanh,  về phía mấy nữ sinh phía  Lâm Kiều.
Mê Truyện Dịch
Đột nhiên Lâm Kiều   dám  đây nữa, “Kỳ kỳ, tớ về  để trực nhật, nếu muộn quá thì sẽ  kịp đến nhà ăn ăn cơm.”
Lý Kỳ Kỳ   vội vàng gật đầu, “À  ,   .”
Lâm Kiều   sân thể dục, nhanh chóng xoay  xuyên qua đám  về phòng học.
Trận bóng rổ còn  kết thúc, trong phòng học cũng   ai,   trực nhật cũng   về.
Lâm Kiều  tới chỗ của  chống cằm ngây ngốc, hồi lâu, mới chậm rãi vững vàng nỗi lòng,  dậy  lấy chổi quét rác.
Một lát , bên ngoài phòng học truyền đến tiếng vang,    về phía bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-95-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
“Vừa    Cao Tự   chiêu đểu  ,  thấy vị trí khuỷu tay của    đúng.”
“ , lúc   cũng  từng đánh bóng rổ với  ,   cũng   đánh như , hôm nay rõ ràng là cố ý.”
Lâm Kiều  chú ý đến tiếng thảo luận ở bên ngoài, đám    mới phát hiện  bạn học trong lớp.
Đi  chính là Hoắc Ngập cùng hai bạn nam phía .
Lâm Kiều đang quét rác ở lối  nhỏ giữa tổ một và tổ hai,  thể tránh né Hoắc Ngập đang  tới.
Anh cầm áo khoác đồng phục cùng nước khoáng, trong tay còn  một bức thư màu hồng phấn.
Tầm mắt của cô  về phía bên trái, Hoắc Ngập  lúc  về phía đó, cô vội vàng  sang ,  cũng sang .
Cô nâng mắt, đυ.ng  tầm mắt   tới, tóc đen của  mướt mồ hôi,  thấy   là đang  nóng, đến tầm mắt cũng   khác cảm thấy nóng theo.
Lâm Kiều nắm chặt cây chổi,  tại chỗ  nhúc nhích, nhường   .
Hoắc Ngập  từ bên  cô  qua, trong mơ hồ cũng cảm giác  gió nóng  mang tới,   về chỗ, tùy ý đặt đồ trong tay lên bàn.
Hai bạn nam  đều là  cùng tổ với cô,  về để quét tước vệ sinh, động tác đặc biệt nhanh,  đến  cầm lấy cây lau nhà, trực tiếp   bên ngoài hành lang lau sàn, một  khác lấy giẻ lau  lau gạch men sứ ở bên ngoài, một bên  chuyện, một bên  việc của .
Trong phòng học quá yên tĩnh, chỉ  hai  là cô cùng Hoắc Ngập, sợ là tiếng động  nhỏ, cũng  thể xem nhẹ sự tồn tại của .
Lâm Kiều quét rác,  thể tránh né  chỗ của ,  chút   tự nhiên.
Anh cầm vở quạt gió trong chốc lát, duỗi tay mở  bức thư màu hồng phấn, yên tĩnh mà xem.
Lâm Kiều thu hồi tầm mắt, nhanh chóng quét xong,  trở về chỗ vệ sinh thả chổi về chỗ, lấy cây lau nhà chuẩn  lau sàn.
“Kẹo ăn ?”
Anh đột nhiên mở miệng.
Lâm Kiều  đầu  , Hoắc Ngập từ bức thư ngẩng đầu  cô, hiển nhiên là đang hỏi cô.
Lâm Kiều nhớ tới kẹo bông gòn còn đang cất trong túi, vốn là  nhét ở  gối đầu, nhưng giữa trưa khi đến đây,  vẫn lấy , nghĩ  trả .
Hiện tại đúng là thời cơ .
Hô hấp của cô  loạn, duỗi tay lấy kẹo bông gòn ở trong túi ,  đến bên bàn học của , đưa kẹo bông gòn sang, “Kẹo  vẫn nên trả  ,   thể nhận.”
“Vì ?” Có lẽ Hoắc Ngập cũng  thấy lạ, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu.
Lâm Kiều   nên lời, cô cảm thấy khi cầm cái kẹo , suy nghĩ liền rối loạn, loạn  cô cũng  thể hiểu rõ.
Cô cần  bình tĩnh một chút.
Hoắc Ngập duỗi tay lấy kẹo về, tùy tay xé mở, một  nữa  đưa tới, dịu dàng , “  thích đồ ngọt, nếu chị trả ,  cũng chỉ  thể vứt bỏ.”