Vậy thì  đáng tiếc, kẹo  như .
Lâm Kiều nhấp môi ,   lãng phí lương thực, nên vẫn duỗi tay cầm lấy kẹo, cắn một miếng,  mà ăn cũng ngon.
Một miếng cắn xuống mềm như bông,  miệng là tan, thật sự như đang cắn bông.
Hoắc Ngập  cô ăn, khóe môi  cong lên,  dậy  đến bên thùng rác, ném vỏ giấy kẹo  đó, “Làm xong bài thi  chứ?”
Lâm Kiều ăn kẹo gật đầu, “Rồi.”
“Lấy tới đây   xem,  vấn đề gì tiết tự học buổi tối  dạy chị.”
Lâm Kiều lên tiếng đáp, xoay   về chỗ , lấy bài thi  đưa cho .
Hoắc Ngập cầm lấy bài thi,  về phía lời giải cô  phía .
Đôi mắt Lâm Kiều theo bản năng  sang bức thư  đặt  bàn, chữ phía   thanh tú,     là   dụng tâm.
Lâm Kiều   nhiều, thu hồi tầm mắt, cắn một miếng kẹo to, chuẩn  một miếng cuối cùng giải quyết nốt,   trực nhật tiếp.
“Ăn ngon ?”
Lâm Kiều sửng sốt, nhai kẹo, “Ăn ngon.”
Hoắc Ngập bỗng nhiên từ bài thi ngước mắt  lên,  nhẹ, “Thật ?”
Lâm Kiều    mà ngây ,   duỗi tay tới, lấy  kẹo bông gòn trong tay cô.
“Vậy  nếm thử.”
Anh lấy  kẹo, cắn xuống chỗ kẹo còn thừa, nếm hương vị, “Quá ngọt.”
Lâm Kiều  cây gậy trụi lủi trong tay ,   về phía môi ,   ngây ngẩn cả .
Hoắc Ngập ăn kẹo, ngước mắt  sang,  nhướng mày, “Làm  ,  ăn một miếng cũng  ?”
“…   cắn .”
“Có quan hệ gì, chúng  cũng  hôn .” Hoắc Ngập   một câu.
Tim Lâm Kiều đập lỡ một nhịp,    thể thản nhiên giống như  , cô hiện tại cũng  thể coi  là em trai  nữa, thậm chí  dám đối diện với .
Trong phòng học   bạn học khác, chỉ  tiếng  chuyện bên ngoài.
Lâm Kiều nghiêm túc mở miệng, “Vì    hôn ?”
Hoắc Ngập  khẽ  tiếng, “Bởi vì  chịu đựng nổi đó chị, nên   cẩn thận đυ.ng .”
Lời  của  mang theo ý , như đang  thật.
Lâm Kiều  sửng sốt,  chút mờ mịt, “Thật sự do  cẩn thận ?”   lúc  còn  với cô, như đang cố ý…
Hoắc Ngập  nhẹ một tiếng, “Nói như , chị cũng tin?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-96-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Lâm Kiều  luống cuống.
Hoắc Ngập  sang, giọng  nhẹ như  móc nhỏ nhẹ nhàng đảo qua ngực,  chút ngứa ngay, “ thấy chị đáng yêu nên mới nhịn   hôn một chút, chúng  cũng   chị em ruột, em trai hôn chị thì  vấn đề gì ?”
Anh  rõ ràng, giống như chỉ đang biểu đạt yêu thích bình thường.
 cho dù   chị em ruột, thì cũng  thể hôn  mà?
Đầu óc Lâm Kiều loạn cào cào, cô luôn cảm thấy  đúng chỗ nào đó, nhưng Hoắc Ngập   rành mạch, cứ như chỉ là một việc  bình thường,  lẽ là cô ít thấy việc lạ.
Nỗi lòng của Lâm Kiều bỗng nhiên chậm rãi bằng phẳng ,  còn khẩn trương như .
Hoắc Ngập   cô .
Lâm Kiều nắm chặt cây lau nhà trong tay, “Làm  ?”
Tóc mái của Hoắc Ngập còn  khô, mặt mày  bởi vì  ướt mà càng thêm thâm thúy,  giơ tay vén tóc lên, ngón tay thon dài xuyên qua tóc đen, tầm mắt thật sâu  về phía cô, “Chị hỏi  vấn đề , là do thích  ?”
Lâm Kiều  ,  hoảng hốt, “… Không .”
“Vậy đúng .” Anh dựa lưng  ghế,  sang, “Khi hôn sẽ  cảm giác khác lạ, chị    cảm giác với ,   hôn    luống cuống?”
Lâm Kiều nhất thời nghẹn lời, c*n m** d***, đột nhiên   nên  như thế nào.
Giống như  thế nào, cũng  đúng lắm…
“A Ngập.” Bên ngoài phòng học   gọi một tiếng.
Người   là Tô Nhạn, trong tay cầm theo túi, thấy trong phòng học chỉ  hai  bọn họ, bước chân  dừng, mới   , “A Ngập, đồng phục của    giặt sạch , mang tới trả  ,  yên tâm,  giặt hẳn ba , tuyệt đối sạch sẽ.”
Lâm Kiều  với Tô Nhạn một cái, lấy cây lau nhà  về phía nhà vệ sinh.
Hoắc Ngập duỗi tay nhận lấy túi cô  đưa, “Cảm ơn, vất vả , thật  cũng  cần vất vả  giặt như .”
Tô Nhạn thấy  cầm lấy túi mới buông tay, lúc    từng  là  cần giặt, nhưng do cô  còn cớ khác để đến tìm , chỉ  thể giặt sạch đồng phục đưa tới, cũng là vì  nỗ lực một phen.
Tô Nhạn  Lâm Kiều   ngoài,  về phía   hỏi, “Cơm chiều   cùng  ăn  ,  còn  ăn cơm, đói c.h.ế.t mất.”
“Lần  ,   đánh bóng rổ xong,  về tắm rửa.” Hoắc Ngập   từ chối,  cho   thời giờ kéo dài.
Lâm Kiều cách xa phòng học,  hề   cuộc trò chuyện , cô tới nhà vệ sinh giặt cây lau nhà, lúc  về, Tô Nhạn   , Hoắc Ngập vẫn còn ở  chỗ xem bài thi của cô.
Mê Truyện Dịch
Hai bạn nam   dọn dẹp vệ sinh xong  .
Lâm Kiều    gì, đơn giản đẩy nhanh tốc độ lau sàn, vệ sinh xong, về  chỗ sửa sang  cặp sách,  về phía , cánh môi giật giật  mở miệng, “  tới nhà ăn .”
“Ừ.” Hoắc Ngập gật đầu lên tiếng.
Lâm Kiều đeo cặp sách,  xuống  lầu,  nhanh hơn ngày thường  nhiều.
Cô sợ  xuống lầu cùng lúc với Hoắc Ngập, bởi vì cô căn bản   nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với .