HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 62: CHÚNG TA CÙNG CHỜ BỐ VỀ

Cập nhật lúc: 2024-10-02 16:34:13
Lượt xem: 144

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ là bởi vì giấc mơ tối hôm qua, cả ngày nay trông Hoắc Tùy Thành chút mất tập trung, lúc họp mấy mất hồn, trợ lý nhắc nhở mới lấy tinh thần.

Hiện nay dự án núi Lộc Minh đang ở giai đoạn khai phá, nhiều chuyện rườm rà, mặc dù cần theo dõi từng việc một nhưng mỗi tháng, đều báo cáo tiến độ liên quan tới dự án một .

Trong cuộc họp, Hoắc Tùy Thành mang gương mặt lạnh lùng, cho ý kiến cũng phát biểu quan điểm, tổ trưởng nào đó đang ở phía báo cáo nhiệm vụ, cả quá trình đều lo lắng bất an mà báo cáo tiến độ dự án.

Miễn cưỡng lên tinh thần xong báo cáo , cuộc họp kết thúc, một lời, dậy rời khỏi phòng họp.

Tổ trưởng lo lắng bất an, sâu sắc cảm thấy tương lai của gãy ở đây: “Tổng thanh tra, nội dung hôm nay báo cáo sai cứ? Sao trông Hoắc tổng hài lòng lắm?”

“Cứ thoải mái, theo Hoắc tổng nhiều năm như ”, tổng thanh tra thấp giọng: “Lúc Hoắc tổng tâm tình thì đều như , là vấn đề của .”

- -

Trở văn phòng, Hoắc Tùy Thành hiệu cho trợ lý ngoài .

Cho tới trưa cũng cách nào tập trung tinh lực , cần ở một yên lặng một chút.

Không liên quan đến cái gì khác, mà là giấc mơ tối hôm qua quá chân thực, đến nay nghĩ mà vẫn sợ.

Đối với Văn Dương và Tô Nguyên Thanh, mặc dù chạm trán mấy nhưng cuộc gặp mặt tối hôm qua cũng vui vẻ.

Anh dã tâm và địch ý đối với trong mắt Văn Dương.

Giang Hoài để mắt tới sản nghiệp của Tưởng Trí, đẩy Văn Dương và Tưởng Huyên , mưu tính nuốt chửng Tưởng thị.

Mấy năm nay Giang Hoài phát triển mạnh mẽ, Tưởng Trí lấy đá chọi đá thì sẽ quả ngon để ăn.

Thật thì Hoắc Tùy Thành vẫn tán thưởng sự quyết đoán của Giang Hoài, liên hiệp xí nghiệp, lũng đoạn thị trường ngành nghề, lập quy tắc ngành nghề một nhà độc quyền, nếu đủ khả năng, dã tâm và thủ đoạn thì tạo cả một sự nghiệp lớn như .

Nghĩ đến chuyện , Hoắc Tùy Thành kinh ngạc.

Mình của ba, bốn năm mặc dù tuyệt tình như Giang Hoài nhưng tuyệt đối như bây giờ.

Ngẫm đầu tư và phương hướng phát triển trong mấy năm gần đây, cầu thắng trong sự định, dự án bí quá hóa liều càng ngày càng ít, dường như trở thành dáng vẻ mà ông cụ thưởng thức nhất.

Anh xoa mi tâm, nghiêm túc suy nghĩ về từng bước mà trong những năm nay.

Qua quá lâu , nhớ quá rõ nguyên nhân lúc đưa những quyết định đó, chỉ là bây giờ cảm thấy, quỹ đạo cuộc sống như cũng tệ lắm.

Điện thoại vang lên.

Hoắc Tùy Thành thoáng quá, là Tưởng Trí, trực giác cảm thấy chuyện xảy .

“Sao ?”

“Trần tổng mà hôm qua bắc cầu dắt mối giúp , hôm nay mang theo phí bồi thường vi phạm hợp đồng đến công ty , tối hôm qua uống say, suy nghĩ vội vàng ký hợp đồng.”

“Ông đổi ý ?”

“Ừ, cũng để phí bồi thường vi phạm hợp đồng .”

Bàn rượu luôn luôn là nơi ký kết, uống say suy nghĩ kỹ càng? Chuyện hoang đường như thế cũng bịa .

“Chuyện điều tra , phần lớn cổ phần công ty của Trần tổng do vợ ông nắm giữ, ông nuôi tình nhân bên ngoài dám để cho vợ , Tưởng Huyên lợi dụng tình nhân để giao dịch với ông , uy h.i.ế.p dụ dỗ…” Nói đến đây, Tưởng Trí : “Cho rằng mà thần quỷ .”

“Vậy định thế nào?”

cách, nhưng gần đây cũng cẩn thận một chút, chút tin tức gây bất lợi cho .”

“Tin tức gì?”

“Một bạn học của đang nhậm chức ở cục cảnh sát thành phố, gần đây hình như giấu tên báo cáo vì để cho dự án núi Lộc Minh vận hành bình thường mà mua cố ý gây tổn hại đến cổ mộ, còn mang ít thứ đáng giá trong đó.” Tưởng Trí dừng một chút: “Hoắc Nhị, báo cáo nhân chứng vô cùng xác thực, chuyện chỉ sợ sẽ gặp chút phiền phức.”

Hoắc Tùy Thành nhíu mày, chuẩn lên tiếng thì cửa phòng việc gõ vang.

Trợ lý sự cho phép đẩy cửa , vẻ mặt chút bối rối.

“Hoắc tổng, của cục cảnh sát tới, việc mời hỗ trợ điều tra.”

“Cảnh sát?”

Hoắc Tùy Thành với Tưởng Trí: “Đã tới .”

Nói xong, cúp điện thoại, dậy ngoài.

Quả thật bốn cảnh sát tới công ty.

“Hoắc , chào , chúng ở cục cảnh sát thành phố, nhận báo cáo giấu tên của quần chúng, liên quan đến việc cố ý gây tổn hại đến di vật văn hóa, mời về cục cảnh sát tiếp nhận điều tra.”

- -

Cả ngày hôm nay Hoắc Tiểu Tiểu tập trung, mí mắt cứ nhảy liên tục.

Chuyện xưa thế nào nhỉ?

Mắt trái nhảy thì tiền, mắt nhảy thì họa.

Càng nghĩ trong lòng càng thấy bất an, nhưng cụ thể là vì thì cô cũng , luôn cảm thấy chuyện gì đó sẽ xảy .

Có lẽ là bởi vì giấc mơ tối hôm qua?

“Tiểu Tiểu, em ? Cả ngày đều mất tập trung, hôm qua nghỉ ngơi ?”

Hoắc Tiểu Tiểu Dịch Khiêm một cái, tạm thời chuyện với : “Không việc gì.”

Chu Chu ở phía cũng hỏi cô: “Tiểu Tiểu, mang socola cho em, em đừng giận ?”

“Không cần.”

Hai bạn nhỏ .

“Là bởi vì chuyện ngày hôm qua, cho nên em tức giận ??

Hoắc Tiểu Tiểu liếc Dịch Khiêm một cái, còn ?

Cố Diệp Phi

“Tiểu Tiểu, xin , hôm qua nên tin tưởng em, em đừng giận, hôm nào… hôm nào mang đồ ăn ngon cho em, nhận với em ?”

“Không cần.”

Dịch Khiêm gãi đầu một cái, nên thế nào mới .

Quả nhiên là đúng, thể chọc cho con gái tức giận.

Mấy Lục Tĩnh Nhất đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Sao ?”

Hoắc Tiểu Tiểu vểnh tai , nếu như Dịch Khiêm dám kể cho khác về chuyện ngày hôm qua, đời cô cũng sẽ chuyện với nữa!

Dịch Khiêm lắc đầu: “Không gì.”

Rõ ràng là mấy Lục Tĩnh Nhất tin: “Vậy mang đồ ăn cho Tiểu Tiểu, còn nhận , nhanh ! Cuối tuần bỏ tụi tớ để đến nhà Tiểu Tiểu chơi, chúng tớ còn tính món nợ với !”

, đúng !”

“Nói nhanh, nếu tụi tớ sẽ tức giận!”

Chuyện đó của Tiểu Tiểu, mặc kệ là thật giả, thể để khác chứ?

Hôm qua ở nhà họ Hoắc, mấy như , Tiểu Tiểu tức giận như thế , nếu thật sự để cho mấy Lục Tĩnh Nhất , chắc chắn Tiểu Tiểu sẽ tha thứ cho chính .

“Thật sự gì, các nhiều chuyện như thế, hỏi hỏi hỏi!”

Mấy Lục Tĩnh Nhất đưa mắt , đó cùng tiến lên đặt Dịch Khiêm hung dữ “thẩm vấn”.

Hoắc Tiểu Tiểu gục xuống bàn, chút hứng thú nào.

Cô đưa tay dụi dụi mắt.

Buổi sáng khi học dì Triệu chườm lạnh và bôi thuốc, đôi mắt sưng đỏ khá hơn nhiều, kỹ thì dấu vết sưng.

Màn hình của đồng hồ thông minh cổ tay nhấp nháy, Hoắc Tiểu Tiểu mở giao diện đồng hồ thông minh , nhấn một cái lên ảnh chân dung của Hoắc lão .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-62-chung-ta-cung-cho-bo-ve.html.]

với ông nội , nhấn một cái là nhớ ông, điện thoại sẽ rung lên một cái.

Quả nhiên, khi cô nhấn xong, đồng hồ thông minh của cô cũng rung lên một cái.

Hoắc lão cũng nhấn một cái lên màn hình điện thoại, vui vẻ chơi trò với cháu gái.

Màn hình đồng hồ trượt sang trái, cô nhấn một cái lên hình bố cô, mong chờ đồng hồ rung lên.

một phút, hai phút, mười phút, đồng hồ cũng động tĩnh.

từ bỏ ý định mà nhấn ảnh bố cô một cái, vẫn động tĩnh.

Có lẽ là bố đang bận nên thời gian xem điện thoại nhỉ.

Hoắc Tiểu Tiểu mất hứng mà nghĩ.

Thật dễ gì mới nhịn đến lúc tan học, Hoắc Tiểu Tiểu tràn đầy phấn khởi, đeo cặp sách chờ dì Triệu tới đón cô.

Vừa thấy dì Triệu, cô liền kịp chờ đợi mà chạy tới. Ngôn Tình Tổng Tài

“Dì ơi, rốt cuộc dì cũng đến ! Chúng nhanh về nhà thôi!”

Vẻ mặt của dì Triệu giống như bình thường, lông mày của bà nhíu , bà miễn cưỡng : “Được, về nhà.”

Hoắc Tiểu Tiểu nhạy cảm, nhanh chú ý tới sự thích hợp trong cảm xúc của dì Triệu: “Dì ơi, dì ?”

Dì Triệu thôi.

Xảy chuyện lớn như , Hoắc Tiểu Tiểu sớm muộn gì cũng sẽ , nhưng cô vẫn là trẻ con, đoán chừng cho dù cô cũng hiểu, bà suy nghĩ một chút : “Không gì, chỉ là dì Triệu mệt mà thôi.”

“Vây dì Triệu nghỉ ngơi thật , nếu như mệt thì cần tới đón con, để tài xế tới đón con là .”

“Được, con đau lòng cho dì mà.”

Nhìn Tiểu Tiểu hiểu chuyện đáng yêu, dì Triệu yếu ớt thở dài.

Tiểu Tiểu còn nhỏ như thế, Hoắc tuyệt đối thể xảy chuyện gì.

Nửa tiếng , chiếc xe chậm rãi chạy Hoắc Công Quán, xuống xe, Hoắc Tiểu Tiểu liền kịp chờ đợi mà chạy trong nhà.

Dì Triệu ôm lấy cô, cho cô : “Tiểu Tiểu, chậm một chút, dì Triệu một chuyện với con.”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay lão chút bận rộn, khi , Tiểu Tiểu ngoan ngoãn trong phòng chơi ? Đừng quấy rầy Hoắc lão , dì Triệu chơi với con, ?”

Lời dì Triệu khiến cho Tiểu Tiểu nhăn mày .

Ông nội bận rộn?

Không thể nào, từ khi về hưu, ông nội cô luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, cũng tiếp nhận bất kỳ công việc gì nữa, bận rộn?

“Dì ơi, là… xảy chuyện gì ?”

Dì Triệu so với những đứa trẻ đồng lứa thì cô hiểu chuyện hơn nhiều, thật sự nghĩ đến một câu như cô đoán .

“Tiểu Tiểu đừng lo lắng, lão ở đây, việc gì, thôi, chúng thẳng lên lầu, quấy rầy lão ?”

Dì Triệu dắt cô trong.

Trong phòng khách, Hoắc lão ghế sô pha, cầm điện thoại trong tay, vô cùng mạnh mẽ mà chuyện với .

“Giáo sư Đoàn, lúc ngôi mộ là do ông tự phụ trách, khi ông quyết định khai quật, cổ mộ đó giở trò , với chuyên môn của ông, cho rằng lẽ ông rõ ràng…”

“Chứng cứ? Phần chứng cứ đó thể chứng minh cái gì? Chứng minh con trai cướp gà trộm chó, từ thủ đoạn?”

“Giấu tên báo cáo, quả thật là buồn !”

“Vậy thì , chờ tin tức của ông.”

Với dăm ba câu, đáy lòng Hoắc Tiểu Tiểu hiểu rõ chuyện .

giấu tên báo cáo bố cô vì dự án núi Lộc Minh mà thuê phá hư cổ mộ.

Cô lập tức nhớ tới lúc cô quả thật bố cô đến chuyện khai quật cổ mộ, chẳng lẽ…

Chuyện thể nào! Bố cô tuyệt đối thể loại chuyện !

Ý nghĩa xuất hiện, Hoắc Tiểu Tiểu lập tức phủ nhận.

Trong giấc mơ, bố cô đúng là tìm phá hủy cổ mộ, nhưng đó là Hoắc Tùy Thành vô cùng hung ác, vì lợi ích mà từ thủ đoạn, bố hiện tại của cô.

Bố của cô đồng ý với cô, sẽ chuyện nữa.

Chuyện chắc chắn do bố cô !

Giấu tên báo cáo?

Nhất định là mưu hại bố cô!

Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, trong mơ, luôn luôn đối đầu với Hoắc Tùy Thành là Văn Dương, vạch trần chuyện Hoắc Tùy Thành cố ý phá hư cổ mộ cũng là do khi tình cờ báo công an.

Mặc dù cô từng gặp Văn Dương nhưng cô luôn cảm thấy chuyện và Văn Dương thoát khỏi quan hệ.

Nói chừng chính là do !

Dì Triệu dứt khoát bế Hoắc Tiểu Tiểu lên, bước nhanh lên lầu.

“Dì ơi, dì thả con xuống, con…”

“Tiểu Tiểu, ông nội con bận rộn, chúng quấy rầy ông nội.”

“Con quấy rầy ông nội, thật đó, dì, dì thả con xuống.”

“Tiểu Tiểu…”

“Dì, dì tin tưởng con, con thật sự sẽ quấy rầy ông nội.”

Dì Triệu bất đắc dĩ, đành để cô xuống.

Hoắc Tiểu Tiểu chạy đến bên cạnh Hoắc lão , quấy rầy ông gọi điện thoại mà ở một bên lẳng lặng chờ đợi.

Mãi đến khi Hoắc lão gọi xong cuộc gọi cuối cùng, ông cúp điện thoại, lúc mới dựa ghế sô pha, nặng nề thở dài.

Hoắc Tiểu Tiểu im lặng bò lên ghế sô pha, quỳ bên cạnh Hoắc lão xoa bóp huyệt thái dương cho ông.

“Ông nội.”

Hoắc lão cô, : “Tiểu Tiểu lên lầu chơi , ông nội việc .”

“Là bố ?”

Hoắc lão nắm lấy hai bàn tay đang xoa huyệt thái dương cho ông: “Trẻ con đừng hỏi nhiều như , con chỉ cần nhớ kỹ, mặc kệ khác bố con thế nào cũng tin.”

“Vâng, con tin tưởng bố sẽ chuyện , giống như ông nội tin con hôm qua xả bố con .”

Hoắc lão vui mừng mà ôm cô lòng.

“Ông nội, khi nào bố về?”

“Nhanh thôi, chờ con ngủ một giấc dậy, bố của con sẽ trở về.”

Hoắc Tiểu Tiểu dựa ở trong n.g.ự.c Hoắc lão , về phía cửa lớn: “Vậy con thể ở đây cùng ông nội chờ bố về ?”

Đôi mắt đục của Hoắc lão ngoài cửa, ông mất sự tức giận sốt ruột lúc mới chuyện. Ông ôm Hoắc Tiểu Tiểu, cảm xúc vô cùng lo lắng sự an tâm và yên đột nhiên xuất hiện an ủi.

Hoắc lão yếu ớt thở dài: “Ông nội cũng khi nào bố con về.”

“Bố chuyện , chẳng mấy chốc là bố về thôi, ông nội đừng lo lắng.”

“Được, ông nội lo lắng.”

Loading...