HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 83: NGOẠI TRUYỆN 5-GẶP LẠI

Cập nhật lúc: 2024-10-02 16:55:44
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở dĩ Hoắc Tiểu Tiểu cầu xin Lục Tinh Thần như thế là bởi vì Lục Tinh Thần và Dịch Khiêm khác . Dịch Khiêm thỉnh thoảng sẽ ỷ việc lớn hơn cô một tuổi mà giảng đạo lý với cô, Lục Tinh Thần thì chuyện gì xảy cũng thuận theo cô, thể giúp thì giúp, thể giúp thì nghĩ cách cũng sẽ giúp cô.

“Em trốn học quán bar?” Rõ ràng là Lục Tinh Thần cũng cảm thấy bất ngờ với hành vi lỗ mãng ngày hôm qua của Hoắc Tiểu Tiểu: “Tụi em… đến nơi hỗn loạn ?”

Lời Lục Tĩnh Nhất thích .

“Cái gì gọi là nơi hỗn loạn, quán bar đó xem là quán bar hàng đầu, xếp một hai ở thành phố đấy, do chú ba của mở, khi đặc biệt chọn lúc chú ba của mặt ở quán bar, chú ba của thì thể xảy chuyện gì? Cậu đừng ngạc nhiên như ?”

“Anh mang em đấy thì chẳng chuyện ?”

Lục Tĩnh Nhất nóng nảy vỗ bàn lên: “Lục Tinh Thần, Tiểu Tiểu là tự do của em , mắc mớ gì tới .”

“Những nơi như quán bar quy định trẻ vị thành niên thể , đưa em đó thể ? Lỡ như xảy một vài việc gì đó thì ?”

“Có thể xảy chuyện gì? Có ở đây thì thể lỡ như cái gì? Cậu đừng gở!”

Cố Diệp Phi

Hoắc Tiểu Tiểu đành chịu mà xuống.

Nhiều năm như , mấy từ nhỏ đến lớn cái gì cũng đổi, điều duy nhất đổi chính là hai ngày cãi nhỏ, ba ngày cãi lớn, chuyện gì cũng thể ầm ĩ lên, lúc nghiêm trọng thì hận thể đánh .

“Đừng ồn ào nữa! Hai các phiền c.h.ế.t , em tự !”

Hoắc Tiểu Tiểu quyết định tự lực cánh sinh lấy giấy bút, bàn học kiểm điểm hai ngàn chữ của cô.

Hai ngàn chữ, bố cô tối nay, cũng thứ thể lừa gạt bố cô .

Hai Lục Tinh Thần và Lục Tĩnh Nhất im lặng xuống khi Hoắc Tiểu Tiểu rống lên.

Lục Tĩnh Nhất cô: “... Tiểu Tiểu, giúp em một chút nha.”

“Anh? Quên , thứ thể dùng ?”

“Đây là lời gì ? Cái gì gọi là thứ thể dùng ? Kiểm điểm mà thôi, bây giờ liền lên Baidu tìm cho em một bản!”

Lục Tinh Thần lấy giấy bút: “Anh đừng em loạn thêm nữa.”

“Cái gì gọi là loạn thêm…”

“Chính là loạn thêm”, Hoắc Tiểu Tiểu trả lời : “Còn tìm Baidu, em thấy chính là hại em.”

“... Được, lòng báo đáp.”

Một góc của phòng học an tĩnh trở .

Hoắc Tiểu Tiểu cúi đầu múa bút thành văn, kỹ càng rõ ràng một năm một mười về chuyện xảy tối hôm qua, trốn tiết gì, trốn như thế nào, leo tường thế nào, kể cả chuyện đến quán bar. Vì gom góp lượng từ, cô thậm chí còn dùng cả một trang để miêu tả kỹ càng cảnh lúc của quán bar, cuối cùng tỉ mỉ lấy sự chân thành nhất xin , nhận sai và cam đoan.

Viết xong, cô chăm chú đếm từng chữ một.

1.213 chữ.

Đầu Hoắc Tiểu Tiểu tê dại .

Có chuyện gì , cô phí sức lao lực tới trưa, cảm thấy hai ngàn chữ dư xài, đếm thấy chỉ mới hơn một ngàn chữ?

Chắc chắn là đếm sai !

đầu đếm một nữa.

1.183 chữ.

“...” Chuyện logic, càng đếm càng ít .

“Hoắc Tiểu Tiểu, cho thầy đáp án của đề bài bảng là gì?” Thầy giáo môn toán ở bảng gọi tên Hoắc Tiểu Tiểu.

Hoắc Tiểu Tiểu mụ mị với giấy kiểm điểm, nhất thời thấy.

Hướng Sâm phía cô chọc chọc Hoắc Tiểu Tiểu.

“Hoắc Tiểu Tiểu!”

“Hả?” Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu.

Thầy giáo chỉ bảng: “Nói cho thầy , đáp án là gì?”

Hoắc Tiểu Tiểu đề bài bảng tính nhẩm: “2 căn 2.”

“Ngồi xuống . Đi học chăm chú giảng!”

“Em .”

Trong phòng học, bạn học ở bên gì, thầy cô ở bục giảng thấy rõ ràng, nguyên một tiết ông ở phía giảng bài, mấy đứa Hoắc Tiểu Tiểu trông thì như chăm chú ghi chép nhưng ông , tự của .

Ông vỗ bàn giáo viên: “Còn hai em, Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần, hôm nay chuyện gì ? Lên lớp tập trung chút nào. Dịch Khiêm, thầy căn bản của em , nhưng thầy ở đây giảng bài thì em cũng ngẩng đầu nghiêm túc , còn Lục Tinh Thần, thành tích thi toán của em còn , thể phớt lờ, càng thể kiêu ngạo, ?”

Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần hẹn mà cùng để bút xuống.

“Em thưa thầy.”

“Em thưa thầy.”

Bị thầy giáo lớp học, Hoắc Tiểu Tiểu cũng dám tiếp tục kiểm điểm của trong giờ học nữa, chỉ trong thời gian 10 phút lúc hết giờ, cô vò đầu bứt tai chắp vá lung tung, đến giờ tan học buổi chiều cũng thể kiếm đủ hai ngàn chữ.

Cô giữ lấy bả vai Lục Tinh Thần mà lay động: “Tinh Thần, em xong, về nhà chắc chắn bố em sẽ mắng em.”

“... Em đừng vội, từ từ .”

Hoắc Tiểu Tiểu thờ ơ biểu hiện gì khi thấy đang như kiến bò chảo nóng, Lục Tinh Thần cũng chịu giúp cô, trong lòng cô than “Trời diệt ”: “Được , em về nhà từ từ .”

Lục Tinh Thần đầu, bản kiểm điểm giấy A4 bàn học của cô, trong khoảnh khắc cô cúi đầu thu dọn cặp sách, kẹp giấy kiểm điểm trong tập tài liệu của cô.

Bên ngoài phòng học, mấy Dịch Khiêm : “Tiểu Tiểu, ?”

Cô ỉu xìu gật đầu, thu dọn đồ đạc chuẩn về nhà.

Dịch Khiêm nhíu mày hỏi cô: “Em kiểm điểm xong ?”

“Còn thiếu chút nữa, buổi tối bố em về sớm như , em về nhà .”

Dịch Khiêm gì, chỉ nhân lúc cô chú ý mà kẹp một tờ giấy kiểm điểm A4 đầy chữ trong tập tài liệu của cô.

Mấy Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần về nhà đều dựa chân hoặc là xe buýt, mặc dù trong nhà giàu phú quý nhưng khi lên sơ trung, Hoắc Tiểu Tiểu từng thấy bọn họ xe nhà học, mặc đồng phục đeo cặp sách khác gì học sinh sơ trung đầy đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-83-ngoai-truyen-5-gap-lai.html.]

Mấy giữa dòng mặc đồng phục, đám Dịch Khiêm đang về chuyện chơi bóng rổ cuối tuần , đầu hỏi Hoắc Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, cuối tuần em việc gì ?”

“Làm gì?”

“Đến xem tụi chơi bóng rổ?”

“Chơi bóng rổ? Quên , em cảm thấy bố em khả năng cho em .”

“Không chứ, chẳng quán bar thôi , chú Hoắc cần kinh ngạc như ?”

Hoắc Tiểu Tiểu liếc mắt : “Anh đừng mặt em, bản lĩnh thì đến mặt bố em .”

“Thật sự đến? Học kỳ cuối của năm ba sơ trung*, tụi định cùng lớp bên cạnh chơi một trận bóng rổ, em thật sự đến?”

*Hệ thống giáo dục của TQ phân cấp khác với hệ thống giáo dục Việt Nam. Bậc tiểu học gồm 6 năm, từ lớp 1 đến lớp 6; bậc trung học phổ thông bao gồm hai cấp là sơ trung (tương đương với cấp 2 ở Việt Nam) bao gồm năm nhất, năm hai, năm ba (tương đương với lớp 7, lớp 8, lớp 9 ở Việt Nam) và cấp cao trung (tương đương cấp 3 ở Việt Nam) bao gồm năm nhất, năm hai, năm ba (tương đương với lớp 10, lớp 11, lớp 12) của Việt Nam.

“Để .”

Mấy ở cổng trường, Lục Tĩnh Nhất, Hướng Sâm và Tưởng Duyệt về phía bên , ba Hoắc Tiểu Tiểu, Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần về phía bên trái.

“Tiểu Tiểu, ngày mai đấu bóng rổ chờ em, ngày mai gặp.”

Hoắc Tiểu Tiểu cũng lười tạm biệt với .

Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần một trái một bên cạnh cô, Hoắc Tiểu Tiểu đeo cặp sách đầu Dịch Khiêm một cái: “Các đấu bóng rổ? Cuối tuần ?”

“Ừ, em tới ?”

“Tinh Thần, tham gia ?”

Lục Tinh Thần gật đầu: “Có.”

“Dịch Khiêm, Hướng Sâm, Tưởng Duyệt, Lục Tĩnh Nhất, còn , vặn năm …” Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Được, em tới.”

Dịch Khiêm Lục Tinh Thần một cái: “Cậu chắc chắn chứ?”

“Đương nhiên là chắc chắn! nhớ đầu sơ trung các chơi bóng rổ , khi đó qua nhưng thật sự thấy, đến thì vẫn nghiêm túc xem các chơi bóng nào, cũng các chơi thế nào, xem một chút.”

Nhìn nụ khi xem kịch vui của Hoắc Tiểu Tiểu, Dịch Khiêm nặng nhẹ mà gõ đầu cô một cái.

“Anh đánh em gì?”

“Ngày mai em xem thì tới sớm một chút, đừng ngủ nướng.”

“Biết !”

, Lục Tinh Thần, cuộc thi toán của khi nào thành tích? Lần nếu như lấy thứ hạng cả nước thì cần thi cao trung mà trực tiếp trường chuyên cao trung ?”

“Ừ, lẽ là .”

“Vậy nắm chắc ?”

“Không kém bao nhiêu .”

Hoắc Tiểu Tiểu vỗ vỗ Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, lúc nên cùng tham gia thi toán, xem xem, trực tiếp lên thẳng, lên cao trung tiếp tục tham gia thi, chừng còn thể cần tham gia thi đại học mà trực tiếp trường đại học trọng điểm đấy.”

Dịch Khiêm biểu cảm gì, để ý chút nào: “Không quan trọng, cũng là thi đậu.”

“Cũng .”

Có đường tắt là một con ngõ nhỏ, Hoắc Tiểu Tiểu dừng bước: “Em nữa, từ nơi vòng qua chính là trạm xe buýt, chúng qua bên đó bắt xe .”

“Được, thôi.”

Mấy từ bỏ đường lớn mà đường nhỏ, vòng hẻm liên tục rẽ ba liền thấy phía cách đó xa một đám chặn đường . Có sáu bảy , đồng phục giống với bọn họ, nhưng từ chiều cao thì giống như cùng tuổi với bọn họ, giống như là học sinh cao trung.

Thấy mấy Hoắc Tiểu Tiểu, bảy học sinh cao trung dồn dập đầu, cao nhất ở giữa cong chân dựa tường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, hững hờ quét mắt tới.

Trông cũng là học sinh , đắn gì.

Dưới tình huống như , đường cũ thì hổ quá, nhưng ánh mắt của mấy học sinh ai ai cũng ý , mấy rải rác chặn con đường phía cực kỳ kín kẽ, dáng vẻ giống như sẽ nhường đường cho bọn họ.

Hoắc Tiểu Tiểu đang do dự, Dịch Khiêm nắm lấy cánh tay cô, Lục Tinh Thần đưa bàn tay lưng cô đẩy cô lên phía .

Mấy càng càng gần, mắt thấy còn cách một bước chân, bảy thiếu niên bất lương cũng tránh .

Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày, dừng bước : “Có thể nhường một chút ?”

Mấy đều tự đầu thoáng qua, dựa tường híp mắt Hoắc Tiểu Tiểu, đột nhiên một tiếng, rút điếu thuốc trong miệng kẹp ở giữa ngón tay: “Là mấy cô , học sinh tiểu học.”

“...” Học sinh tiểu học? Giọng hình như quen.

Hoắc Tiểu Tiểu thiếu niên đang về phía cô, chiều cao , cộng với giọng , cô đột nhiên nhớ tới lo chuyện bao đồng ở cửa quán bar tối hôm qua.

Rõ ràng là Dịch Khiêm cũng nhớ , kéo Hoắc Tiểu Tiểu một bước, cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì ?”

Thiếu niên thở hắt : “Không việc gì, điều hôm nay chúng ở đây chút việc, tiện lắm, phiền cô đường cũ.”

“Chúng cũng tiện lắm, phiền các nhường một chút.”

Anh Dịch Khiêm mà pha trò : “Biết chút nữa chúng ? Không thì chút nữa đừng hối hận.”

lưng thở hổn hển chạy đến: “Anh Dực, bọn chúng đến !”

Giang Dực đầu.

Vừa dứt lời, ở một bên khác của con hẻm truyền đến tiếng bước chân, bảy, tám xuất hiện ở đầu hẻm, dẫn đầu chỉ bọn Hoắc Tiểu Tiểu, : “Chính là bọn nó! Mẹ nó… là sáu mà, bọn họ tìm mười ! Các em, đánh bọn nó cho tao!’

Hoắc Tiểu Tiểu tình cảnh là hiểu hết .

Kéo bè kéo nhóm đánh đấy.

Lục Tinh Thần nét mặt hưng phấn của cô, đưa tay che kín mắt cô: “Đừng .”

Những lao đến bên như ong vỡ tổ, Dịch Khiêm vội vàng đưa Hoắc Tiểu Tiểu sang một bên, nhấn đầu cô trong n.g.ự.c .

Hoắc Tiểu Tiểu giãy giụa, thoát cái tay nhấn lấy ót cô của Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, thả em , để cho em …”

“Đừng !”

 

Loading...