HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 86: NGOẠI TRUYỆN 8-CẬU THÍCH AI VẬY
Cập nhật lúc: 2024-10-02 16:59:45
Lượt xem: 118
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tiểu Tiểu tức hộc m.á.u che miệng Tiểu Vũ, chỉ sợ bố cô ở trong thư phòng cửa sổ sát đất mở rộng ở lầu ba .
Tiểu Vũ thấy dáng vẻ hoảng loạn, lúng túng của cô thì trong lòng cô quỷ.
Anh bắt lấy tay Hoắc Tiểu Tiểu: “Nói với một chút, vội vàng chuẩn việc ?”
Hoắc Tiểu Tiểu thấy chuyện lén dối gạt Tiểu Vũ nữa, cô kéo ngoài cửa: “Không việc , hôm nay đám Dịch Khiêm trận bóng rổ, em xem, Tiểu Vũ, coi như từng thấy em, chút nữa cũng đừng nhắc tới em mặt bố em, bố em nhắc đến em cũng từng thấy em, ?”
Tiểu Vũ nhíu mày : “Em xem đấu bóng rổ thì , vì thể nhắc đến em mặt bố em?”
“Anh Tiểu Vũ, thật sự là giả vờ ? Cả ngày ở bên cạnh bố em, em mới tin gì cả.”
Tiểu Vũ nhéo nhéo mặt cô: “Con nhóc nhà em, bây giờ là em cầu là cầu em? Có còn ngoài xem thi đấu nữa ?”
Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi: “Hôm em trốn học quán bar bố em bắt ở cửa quán bar, hôm nay bố bảo em ở nhà tự kiểm điểm, cho em ngoài.” Nói đến chuyện quán bar, cô căm giận bất bình thêm vài câu: “Cũng mà bố em đúng lúc bắt em ở cửa quán bar, trùng hợp như em mới tin, chắc chắn là mật báo.”
“Thế nào? Em còn báo thù ?”
“Đó là đương nhiên! Để em là ai mật báo cho bố em, em thế nào cũng khiến đó hối hận! Anh Tiểu Vũ, bố em thế nào bắt em ?”
Tiểu Vũ thôi: “Làm . Không em xem thi đấu ? Mau , đến muộn là xem nữa.”
“Vậy đồng ý với em, giúp em giữ bí mật, nhắc đến em mặt bố em?”
“Được, hôm nay coi như từng thấy em, nhưng cảm thấy bố em dễ lừa như , về sớm một chút, bố phát hiện là coi như em xong đời.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhướng mày : “Yên tâm , ông nội chủ cho em, bố em tay thì còn qua cửa ông nội đó. Em đây, cảm ơn Tiểu Vũ, yêu !”
“Miệng lưỡi trơn tru, mau .”
Hoắc Tiểu Tiểu , vội vã rời .
“Tiểu Vũ, ở cổng gì? Còn ?” Giọng của Hoắc Tùy Thành tính xuyên thấu, từ ban công thư phòng lầu ba vườn hoa truyền đến, dọa cho Hoắc Tiểu Tiểu đến bên ngoài tường rào lảo đảo một cái, kinh ngạc thốt lên một tiếng té mặt đất.
Cô vội vàng che miệng .
“Không gì, ngay.” Tiểu Vũ cao giọng với Hoắc Tùy Thành, ngay đó đầu Hoắc Tiểu Tiểu, thấp giọng : “Chậm một chút!”
“Biết , !” Hoắc Tiểu Tiểu hạ giọng, lên vỗ vỗ bụi , khom lưng, dọc theo tường rào.
Tiểu Vũ , nhấc chân cửa, Hoắc Tùy Thành còn ban công nơi chuyện với Tiểu Tiểu.
Chỗ đó mặc dù là điểm mù nhưng cũng xác định lúc đó thấy Tiểu Tiểu .
Anh lên lầu, đẩy cửa thư phòng ở lầu ba .
“Anh Thành, tìm em chuyện gì?”
Hoắc Tùy Thành ban công, đầu một cái: “Tỉnh rượu ?”
Tiểu Vũ cầm quả nho nhét trong miệng, Hoắc Tùy Thành như thì : “Tỉnh .”
“Vừa ở ngoài cửa chuyện với ai?”
“... Không ai, em gọi điện thoại mà.”
Hoắc Tùy Thành từ ban công : “Mấy cứ nuông chiều nó .”
Anh như , Tiểu Vũ liền con nhóc Tiểu Tiểu lộ , trong lòng khỏi vì nhóc con tối nay trở về mà mặc niệm một câu.
“Quen coi trời bằng vung, trốn học quán bar, nếu như đúng lúc uống rượu ở đó…”
“Nuông chiều thì ? Tiểu Tiểu cũng là loại dễ hư, hiểu chuyện lời, học tập cũng tệ, thật sự Thành chỗ nào hài lòng về con bé. Anh Thành, quản nó quá nhiều , cho nên bây giờ nó đang ở thời kỳ nổi loạn liền thích đối đầu với , xem nó đối với em và ông cụ, cả ngày tủm tỉm, nghĩ xem…”
Hoắc Tùy Thành nhấc mí mắt lên: “Gần đây ở châu Phi dự án, ?”
“... Con gái ở thời kỳ nổi loạn, nên quản thì vẫn quản, trốn học quán bar thật sự là gan to bằng trời, bây giờ mặc kệ thì ? Anh Thành đúng.”
Hoắc Tùy Thành hừ lạnh một tiếng: “Ngồi .”
Tiểu Vũ cợt nhả, xuống bàn sách.
Mà bên , Hoắc Tiểu Tiểu “chạy thoát” hai con đường, cuối cùng cũng bắt taxi.
Lúc lên xe, trong nhóm chat cuối cùng cũng động tĩnh, trận bóng rổ quả thật bắt đầu , mấy nghỉ ngơi giữa trận, gửi tới mấy tấm hình mà Lục Tĩnh Nhất cho rằng tư thế ở sân bóng của bọn họ quả thật trai.
Vào cuối tuần, con đường chỗ Hoắc Công Quán cực kỳ kẹt xe, một cái đèn đỏ mà dừng hơn nửa ngày, một ngã tư đường mà chật như nêm cối.
Hoắc Tiểu Tiểu gắng sức chạy hơn nửa tiếng mới tới nơi .
Trước khi trường học, cô đặc biệt mua năm chai nước tại quầy bán đồ vặt bên ngoài trường.
Vừa bước trường học, từ xa xa, ở sân bóng rổ ngoài trời nhiều , vây quanh thành từng vòng, kiến chui lọt, chen .
Hoắc Tiểu Tiểu qua ở phía bên ngoài đoàn , thông qua cách của đám thấy mấy đang nghỉ ngơi giữa trận đang với lau mồ hôi uống nước.
Đợi --
Uống nước?
Bạn học đưa nước cho bọn họ hình như là… Tưởng Thiến?
Tưởng Thiến là con kế của cô, khi học nhà trẻ xong, cô theo đám bọn họ học cùng một trường tiểu học, nghiệp tiểu học xong cùng bọn họ tới trường trung học.
Hoắc Tiểu Tiểu thành kiến gì với cô , tiếp xúc cũng nhiều, chỉ là bình thường Tưởng Thiến cũng quá yếu ớt, dáng dấp gầy gò, vẫn thích nhè như khi còn bé. Quan trọng nhất chính là, cô thường xuyên xum xoe quanh đám Dịch Khiêm, mỗi ngoài chơi thì luôn thích theo phía bọn họ, dường như thích chơi với bọn họ.
Đáng tiếc, đám Dịch Khiêm dường như cũng quá thích con gái yếu ớt, đối với cô hờ hững, lạnh lùng.
nghị lực của Tưởng Thiến tệ, vẫn luôn theo đuổi tới bây giờ.
Hoắc Tiểu Tiểu bỏ sức chín trâu hai hổ để đẩy đám , liền thấy Tưởng Thiến và hai bạn gái cầm mấy chai nước trong tay, đang mấy Dịch Khiêm uống nước.
Mà nước mấy Dịch Khiêm đang uống cùng nhãn hiệu với nước trong tay Tưởng Thiến.
Nước đó cũng rẻ, một chai cũng giá ba chữ .
Lục Tĩnh Nhất tinh mắt, liếc mắt thấy Hoắc Tiểu Tiểu trong đám ở đối diện liền nhanh chóng nhét nước trong tay tay Hướng Sâm chạy tới.
Hoắc Tiểu Tiểu tiếng kích động đè nén trong đám .
“Không em tới ?” Vừa cầm ba chai nước mà Hoắc Tiểu Tiểu ôm trong ngực: “Đi , cho em , em đến, thấy tụi hành hạ bọn họ thế nào . Dịch Khiêm, Tiểu Tiểu tới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-86-ngoai-truyen-8-cau-thich-ai-vay.html.]
Mấy trong đám ngẩng đầu, Tưởng Thiến trông thấy Hoắc Tiểu Tiểu thì khẽ cắn môi, nhường sang bên một bước.
Dịch Khiêm dậy, mồ hôi lau trán theo gương mặt chảy xuống: “Sao em tới đây?”
“Làm ? Không chào đón em đến?”
Lục Tinh Thần chen : “Không hôm qua em bố em cho em ngoài ?”
“Bên chính sách, bên đối sách, vì xem các thi đấu mà em trốn ngoài, đủ thành ý, đúng ?”
Lục Tĩnh Nhất khoác vai Hoắc Tiểu Tiểu: “Đủ! Đương nhiên là đủ! A, đây là nước Tiểu Tiểu mua, mỗi một chai.”
Lục Tĩnh Nhất ném hai chai nước tay tới, Hướng Sâm và Tưởng Duyệt đón một cách chính xác.
Hoắc Tiểu Tiểu cánh tay khoác lên vai , cô khách sáo chút nào mà hất : “Lục Tĩnh Nhất, cách xa em một chút, thối chết!”
“Thối chỗ nào? Đây là sức hấp dẫn của đàn ông con trai, em thì cái gì.”
Hoắc Tiểu Tiểu ước lượng hai chai nước trong tay, hai chai nước hơn ba chữ tay Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần, cô huơ huơ: “Xem hai các cần?”
Lúc Lục Tinh Thần mới đặt nước của Tưởng Thiến ở bên chân vươn tay về phía cô.
Hoắc Tiểu Tiểu đưa một chai cho , cầm một chai khác bên cạnh Dịch Khiêm.
Dịch Khiêm dùng cánh tay chọc chọc cô: “Giúp vặn .”
“Anh nghĩ lắm!”
Dịch Khiêm xoa xoa cổ tay: “Vừa chơi bóng mệt c.h.ế.t , tay tí sức lực nào.”
Hoắc Tiểu Tiểu liếc .
“Mệt thật, lừa em.”
Hoắc Tiểu Tiểu tin Dịch Khiêm ngày hôm qua đạp một cái khiến cho lăn hôm nay tí sức nào để vặn nắp chai, chỉ sai cô.
Mặc dù đôi khi Dịch Khiêm thích kiếm chuyện nhưng cô vẫn vặn nắp chai giúp .
Dịch Khiêm ngửa đầu, mở miệng .
Hoắc Tiểu Tiểu dùng ánh mắt kinh ngạc : “Anh điên đúng ? Còn để em đút cho ? Thích uống thì uống, uống thì thôi, chuyện giấy kiểm điểm em còn tính sổ với các !”
“Chút nữa là bắt đầu , chỉ một ngụm thôi, nhanh lên, uống xong là sân.”
Hoắc Tiểu Tiểu cắn răng, vặn nắp chai đút cho uống một ngụm.
“Được .”
Nước đọng thuận theo khóe miệng chảy xuống, Dịch Khiêm đưa tay lau : “Được , khát nữa.”
Lục Tinh Thần chai nước vặn nắp trong tay , trở tay lặng lẽ vặn chặt, qua chuẩn đưa nước cho Hoắc Tiểu Tiểu, mấy Lục Tĩnh Nhất ồ lên tới: “Tiểu Tiểu, em đến, thấy dáng vẻ ném bóng rổ, nếu như em thấy , chắc chắn sẽ sự trai của cho ngậm miệng .”
“Được , đừng thổi phồng.”
“Cái gì gọi là thổi phồng? Đợi chút nữa để em xem kỹ thuật ném rổ của , Dịch Khiêm cũng đuổi kịp!”
“Này, bắt đầu , bắt đầu , đừng chuyện nữa.”
Một tiếng còi vang lên, mấy Dịch Khiêm dậy, về phía giữa sân bóng.
Xung quanh thỉnh thoảng ánh mắt như như liếc tới, Hoắc Tiểu Tiểu còn mơ hồ vài tiếng nghị luận, hòa với tiếng kêu khắp nơi, cô rõ.
“Cậu chính là Hoắc Tiểu Tiểu?”
Cố Diệp Phi
“ , chính là .”
“Dáng dấp… thế… hâm mộ…”
“ …”
“Nghe … thích …”
“Thật ?”
Nghe lời nghị luận nhiều , Hoắc Tiểu Tiểu cũng để ý chút nào, trong trường học, mấy Dịch Khiêm bình thường quá khác chú ý tới, lăn lộn trong đám bọn họ quả thật là đủ để kiêu ngạo, đôi khi cô thậm chí còn nhận thư tình mấy bọn họ.
Từ khi Hoắc Tiểu Tiểu xuất hiện, sắc mặt của Tưởng Thiến vẫn lắm, cô một bên, năm đám Dịch Khiêm sáp đến bên cạnh Hoắc Tiểu Tiểu, cô cũng trở thành một thành viên trong đám bọn họ, dù chỉ là gặp mặt lúc bình thường, thể chào hỏi cũng .
“Tiểu Tiểu, cũng tới?”
Cô lấy hết dũng khí, tiến lên chuyện với Hoắc Tiểu Tiểu.
Cô , danh nghĩa của cô là ruột của Hoắc Tiểu Tiểu, lâu cô .
Bởi vì tầng quan hệ , mỗi cô chuyện với Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tiểu Tiểu cũng sẽ quá từ chối cô .
Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu trong sân bóng, chuyện câu câu : “ , vốn dĩ tới nhưng vẫn tới, chuyện gì ?”
“Không gì, chỉ là tới đây trò chuyện với vài câu, đúng , hôm qua nhớ , gần đây cùng ăn một bữa cơm ?”
“Nói , gần đây tớ rảnh.” Hoắc Tiểu Tiểu trả lời qua loa.
“Woa --”
“Đẹp trai quá!”
“Quả trai quá! Cậu thấy !”
Xung quanh phát một loại tiếng kinh hô lên.
Hoắc Tiểu Tiểu giật , năm thiếu niên phấn chấn mạnh mẽ và năm bạn nhỏ béo mập ở nhà trẻ trong trí nhớ chồng lên .
Trong sân bóng, Lục Tĩnh Nhất ném rổ về phía Hoắc Tiểu Tiểu, , giống như đang hỏi xem trai .
Hướng Sâm đưa tay vỗ mạnh một cái gáy : “Lục Tĩnh Nhất c.h.ế.t ? Cướp bóng của tớ gì?”
Tưởng Thiến tiến đến bên tai Hoắc Tiểu Tiểu, hỏi cô: “Tiểu Tiểu, tớ thích một trong bọn họ, thích ai ?”
Hoắc Tiểu Tiểu dùng vẻ mặt khó nên lời để cô : “Ai? Ai tung tin đồn nhảm ?”