Mái tóc dài của  theo động tác  mà xõa xuống như thác nước, làn da trắng như sứ nổi bật  nền tóc đen, càng thêm phần mong manh, dễ vỡ.  
 
Chàng chậm rãi :  
 
"Hiện giờ  chẳng khác nào một kẻ tàn phế,  xứng với nữ lang…"  
 
Ta cắt ngang lời .  
 
Là thế  mà cắt ngang —  nâng mặt  lên, cúi xuống hôn , chặn  đôi môi cứ lải nhải những lời    .  
 
Đôi mắt trong như lưu ly của Thôi Du đột ngột mở to, phản chiếu khuôn mặt  và chút ánh nắng xế tà hắt  từ cửa sổ.  
 
"Thôi Du,   còn trong sạch nữa ."  
 
Ta cố ý : "Chàng thật sự   cưới  ?"  
 
Chàng  , ánh mắt như nước tràn đầy.  
 
Không rõ đó là gợn sóng từ dòng sông ngoài cửa sổ,  là lệ ý trong mắt .  
 
"Ta ."  
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
 
Giọng  khẽ run: "Ta . Việc cưới nàng,   chờ đợi đến hai kiếp ."  
 
Phiên ngoại  
 
01  
 
Thôi Du cả đời sống chuẩn mực, khắc kỷ giữ lễ.  
 
Việc vượt quy tắc duy nhất mà  từng ,  lẽ là năm mười tuổi, quỳ suốt ba ngày trong gia từ, để xin cưới Phùng Lan Bích.  
 
Phùng Lan Bích luôn nghĩ rằng họ chỉ gặp  hai   hội mã cầu.  
 
 thực , là ba .  
 
Lần đầu tiên, là năm  mười tuổi, nàng tám tuổi, theo cha  kinh báo cáo công vụ, tham gia cung yến.  
 
Buổi cung yến đó diễn  tại biệt cung ngoại ô, mặt hồ đóng băng,  cung nhân biểu diễn vũ điệu  băng. Khi màn múa kết thúc, bọn trẻ liền ùa  chơi  băng, Thôi Du cũng theo vài   bước lên mặt băng.  
 
Không may, khi họ cách bờ chỉ vài bước chân, băng vỡ.  
 
Mọi  lập tức rối loạn, cung nhân  bước lên băng liền khiến băng vỡ thêm, ngược  càng đẩy Thôi Du và hai    xa bờ.  
 
Đang    gì, một cô bé   từ  tìm  một cây gậy gỗ to, đưa đầu  của cây gậy về phía họ.  
 
Cô bé nhỏ nhẹ, mặt băng  tiếp tục nứt  bước chân của nàng.  
 
Thôi Du bảo hai   bám  gậy, nàng liền như múa thương,   lấy sức lực từ  mà kéo cả hai đứa lên bờ.  
 
Kéo xong hai  ,  đến lượt .  
 
Khi tất cả  lên bờ, cha  và tộc nhân lập tức vây quanh ,  lóc, hỏi han.  
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoai-bich/11-ngoai-truyen.html.]
Qua khe hở của đám đông,  chỉ thấy cô bé ôm cánh tay một võ tướng, lớn tiếng hỏi:  
 
"Cha ơi! Vừa  con  ngầu ?!"  
 
Sau   mới , cô bé cứu  hôm đó chính là con gái của đại tướng quân Tây Bắc, Phùng Lan Bích.  
 
Hắn nhớ kỹ cái tên , quỳ suốt ba ngày trong gia từ, cuối cùng khiến trưởng bối trong nhà đồng ý, để  đính hôn với con gái của một võ tướng.  
 
2  
 
Thôi Du luôn nghĩ rằng  sẽ yêu Phùng Lan Bích cả đời.  
 
 một ngày nọ, khi ngắm tuyết cùng nàng, trong giấc ngủ ngắn bên bếp lửa,  chợt nhận , hóa    yêu nàng qua hai kiếp.  
 
Kiếp , chính  ngày ,   c.h.ế.t vì nàng.  
 
Thôi Du  đầu  thiếu nữ đang ngủ say  ghế quý phi, trong lòng tràn ngập mãn nguyện.  
 
Hắn thậm chí còn  dậy, quỳ gối  mặt nàng, ngón tay khẽ phác họa gương mặt nàng.  
 
Hắn yêu nàng, nên nguyện vì nàng mà chết,  hối hận.  
 
Như bức tuyệt bút mà kiếp     cho nàng:  
 
"Việc hôm nay, đều là  tự nguyện."  
 
Thậm chí, trong lòng  còn  chút vui thầm.  
 
Ngươi xem, chính vì tình yêu của , mới cầu  kiếp  cho cả hai .  
 
Kiếp , cơn gió của , cũng bằng lòng dừng  vì .  
 
3  
 
Sau , tay chân của  cuối cùng cũng hồi phục.  
 
Chỉ là yếu hơn  thường, Phùng Lan Bích chăm sóc  chu đáo đến mức tận cùng.  
 
 nàng cũng từ đó tìm thấy thú vui kỳ lạ — thích nhất là đẩy  ngã xuống giường mềm,  gương mặt trắng như sứ của  nhuộm đỏ,  chiếc mặt nạ  mỹ của công tử thế gia  bóp nát.  
 
Nhìn cây ngọc quỳnh chi của Thôi thị run rẩy trong gió.  
 
Mỗi  như , nàng sẽ ghé sát tai , cố tình trêu chọc:  
 
"Ai yêu Phùng Lan Bích nhất?"  
 
"Ta."  
 
Thôi Du   đắm chìm,  còn chút chống cự nào, cũng   chống cự.  
 
"Ta yêu nhất, Phùng Lan Bích."  
 
-HẾT-