HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 119
Cập nhật lúc: 2024-11-30 03:44:44
Lượt xem: 666
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 119 - Lắc đầu
【Chương 119】
Thư phòng bừa bộn, Bùi Hoài Quang bế Thẩm Hồi lên lầu phòng ngủ. Vào đến phòng ngủ, Bùi Hoài Quang đặt trong lòng xuống giường êm.
Thẩm Hồi nhíu mày, cẩn thận quỳ giường êm, đầu về phía .
Mảnh vỡ của bình hoa nàng thương, vết m.á.u nhuộm đỏ chiếc váy dài màu vàng mơ. Nàng kéo váy, xem chảy bao nhiêu máu. Miệng nàng còn lẩm bẩm: "Xem nào, xem nào. Chưởng ấn đánh đến chảy m.á.u ."
"Tsk." Bùi Hoài Quang , "Sao nào, tìm mấy đến nương nương kể tội ?"
Nói , Bùi Hoài Quang đến tủ ở một bên, kéo ngăn kéo , lục lọi bên trong, tìm hai lọ thuốc trị thương, đến bên cạnh Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi an tâm sấp xuống, gối lên cánh tay đang khoanh của , nàng nghiêng mặt, Bùi Hoài Quang, lầu bầu: "Phải dùng thuốc nhất, để sẹo, một chút sẹo cũng ."
Bùi Hoài Quang xuống bên cạnh Thẩm Hồi, vén lớp váy lụa mỏng manh của nàng lên, chất đống ở eo nàng. Liếc chiếc quần lót dính máu, Bùi Hoài Quang nhíu mày, nhẹ nhàng cẩn thận kéo quần lót của Thẩm Hồi xuống một chút. Vết thương làn da trắng nõn xung quanh đều là máu, khiến cho vết thương cũng rõ lắm.
Bùi Hoài Quang cầm khăn, cẩn thận lau sạch vết m.á.u xung quanh vết thương m.ô.n.g Thẩm Hồi.
"Hí!" Thẩm Hồi lập tức kêu lên, làn da mềm mại cũng theo đó căng lên. Nàng ủy khuất rên rỉ: "Đau..."
Bùi Hoài Quang dừng động tác một chút, nàng một cái, mới tiếp tục lau sạch vết m.á.u xung quanh vết thương.
Vết thương tuy sâu nhưng dài bằng ngón tay út. Khi Bùi Hoài Quang xử lý vết m.á.u gần vết thương, vẫn ngừng m.á.u rỉ .
Mùi m.á.u tanh khiến Bùi Hoài Quang cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, ký ức xa xưa kéo từng chút một.
Ánh mắt Bùi Hoài Quang dừng vết thương của Thẩm Hồi, một giọt m.á.u từ từ tụ , chậm rãi lăn xuống từ mép vết thương. Lại một giọt m.á.u từ từ ngưng tụ, sắp lăn xuống thì Bùi Hoài Quang bỗng nhiên đưa tay, dùng đầu ngón tay hứng lấy giọt m.á.u đó.
Đưa miệng nếm thử.
Mùi m.á.u tanh lan tỏa khắp miệng lưỡi, vị ngọt tanh như nổ tung trong đầu.
Thẩm Hồi mơ hồ cảm thấy gì đó , nàng đầu Bùi Hoài Quang, thấy cụp mắt xuống, nàng thấy mắt , càng thể phân biệt biểu cảm trong mắt .
Thẩm Hồi cẩn thận kéo kéo tay áo Bùi Hoài Quang, đợi đến khi Bùi Hoài Quang ngẩng mắt lên , nàng nhẹ giọng : "Đau..."
"Để bôi thuốc giảm đau cho nương nương ." Bùi Hoài Quang thu cảm xúc, lấy một lọ trong hai lọ thuốc nhỏ. Hắn mở nắp lọ thuốc nhỏ, định bôi thuốc thì động tác bỗng dừng .
Thẩm Hồi vẫn luôn cẩn thận quan sát biểu cảm của Bùi Hoài Quang, bỗng thấy một cách kỳ quái.
Đáy mắt đen láy của nhuốm màu sắc kỳ lạ, Thẩm Hồi, một câu khó hiểu: "Giá mà chiếc bình hoa vỡ độc thì ."
Thẩm Hồi chớp chớp mắt, trong lòng điên cuồng suy nghĩ ý của là gì?
Độc c.h.ế.t nàng? Không, thể ý .
Không tìm manh mối, Thẩm Hồi liền : "Vậy... Chưởng ấn cứ coi như nó độc ."
Bùi Hoài Quang khẽ hai tiếng, : "Nương nương cao quý, ngay cả m.á.u cũng ngọt. Ta nếm thử. Nương nương xem, ?"
Thẩm Hồi ngơ ngác , mơ hồ hiểu ý của - Chẳng lẽ hy vọng nàng cắn, hút độc cho nàng?
Thẩm Hồi lập tức gạt bỏ suy nghĩ kỳ quặc khỏi đầu.
Nàng mắt Bùi Hoài Quang. Đôi mắt đen láy của mang theo ý , còn chút mong đợi. Tia mong đợi dễ nhận , bỗng nhiên chạm đến Thẩm Hồi. Khiến nàng hiểu mềm lòng. Nàng khẽ "ừm" một tiếng, nhỏ giọng đáp: "Được..."
Bùi Hoài Quang từ từ rộ lên. Vẻ mặt chút gian xảo. bởi vì là Bùi Hoài Quang, nụ gian xảo nở rộ ngược một vẻ điên cuồng kỳ quái.
Bùi Hoài Quang chậm rãi cúi xuống, há miệng ngậm lấy vết thương, để những giọt m.á.u ngừng rỉ từ vết thương chảy miệng từng giọt một.
Hắn xưa nay thích mùi m.á.u tươi, mỗi đến gần, cảm giác như lồng n.g.ự.c nổ tung từ nhỏ, khiến cơ thể vô cùng khó chịu.
mà, nàng là Thẩm Hồi.
Hắn nên yêu tất cả thứ của nàng, kể cả m.á.u của nàng.
Mùi m.á.u tươi bao trùm lấy Bùi Hoài Quang, cảm giác đau đớn tột cùng ập đến, cố ép biến cơn đau như nổ tung thành khoái cảm kỳ lạ.
Tsk, như cũng là thể chấp nhận .
Bùi Hoài Quang còn phản cảm với việc m.á.u từ từ ngưng tụ thành từng giọt nữa, bắt đầu mút, nhiều hơn nữa.
"Đau, đau... đau!" Thẩm Hồi dùng khuỷu tay chống đỡ, vặn vẹo dậy, tay đẩy kẻ điên .
Bùi Hoài Quang buông Thẩm Hồi .
"Ngươi đánh !" Giọng mềm mại của Thẩm Hồi mang theo chút bất mãn.
Bùi Hoài Quang thẳng dậy, dùng đầu ngón tay lau vết m.á.u dính môi. Hắn liếc Thẩm Hồi, chậm rãi : "Hình như nương nương phân biệt đánh, đẩy và cắn."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn giơ tay, vỗ nhẹ lên bên m.ô.n.g thương của Thẩm Hồi.
"Bốp" một tiếng giòn tan, làn da trắng nõn run lên.
"Đây mới gọi là đánh." Bùi Hoài Quang chậm rãi đổ thuốc bột lên vết thương của Thẩm Hồi, "Nương nương đánh nương nương, thể để nương nương oan uổng một cách vô cớ . Nếu sẽ oan ức."
Thẩm Hồi ngây Bùi Hoài Quang, vẻ mặt nhỏ nhắn trắng bệch đầy khó tin.
Làn da trắng nõn đang run rẩy trở bình thường, Bùi Hoài Quang nhéo nhéo. Hắn lấy khăn sạch, lau thuốc bột thừa xung quanh vết thương của Thẩm Hồi. Đợi đến khi thuốc bột tan vết thương, mới mở lọ thuốc , bôi thuốc mỡ lên đầu ngón tay, cẩn thận bôi lên vết thương cho nàng.
Lọ thuốc bột đầu tiên là thuốc giảm đau, lọ thuốc thứ hai mới là thần dược trị thương thật sự. Nếu dùng thuốc giảm đau, mà trực tiếp bôi thuốc thứ hai, Bùi Hoài Quang cảm thấy vị hoàng hậu nhỏ nhất định sẽ đau đến mức nức nở.
Vừa nghĩ , đưa tay véo mũi Thẩm Hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoan-sung/chuong-119.html.]
Thẩm Hồi nhanh chóng mặt , tránh né động tác của . Bùi Hoài Quang cũng ép buộc, ngược thuận tay xoa đầu nàng.
Thẩm Hồi đến đây là nửa đêm, lăn lộn đến bây giờ, thời gian thật sự còn sớm nữa. Nàng vùi mặt khuỷu tay, sấp giường, ngáp ngắn ngáp dài. Ban đầu cơn đau ở vết thương khiến nàng tài nào ngủ , nhưng thuốc mà Bùi Hoài Quang bôi quả thật hiệu quả thần kỳ. Nàng cảm thấy m.ô.n.g tê tê, trong cơn tê dại , nàng cũng cảm thấy đau ở vết thương nữa.
Thậm chí, ngay cả cái tát mà Bùi Hoài Quang đánh xuống, do tác dụng của thuốc giảm đau , Thẩm Hồi cũng cảm thấy đau lắm.
Bùi Hoài Quang thấy nàng ủ rũ như , là thuốc tác dụng, nàng bắt đầu buồn ngủ . Hắn dậy, kéo cổ tay Thẩm Hồi, kéo nàng dậy, cởi bỏ chiếc quần dính m.á.u nàng, luồn tay qua đầu gối nàng, bế nàng lên, đến giường lớn để đặt nàng xuống.
Lúc Bùi Hoài Quang đặt nàng xuống, nàng vẫn còn đang hừ hừ, giận dỗi. Bùi Hoài Quang cẩn thận đắp chăn cho Thẩm Hồi, cố gắng tránh đè lên vết thương của nàng. Bùi Hoài Quang ngủ ngay bên cạnh Thẩm Hồi, mà xoay rửa tay. Rửa sạch vết m.á.u dính tay, hết đến khác.
Trước khi Bùi Hoài Quang rời , Thẩm Hồi vùi mặt chiếc gối mềm mại, sấp giường. Đợi đến khi Bùi Hoài Quang , nàng vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Bùi Hoài Quang tưởng nàng ngủ , nhẹ nhàng xuống bên cạnh nàng. , một lát , Thẩm Hồi, mà tưởng ngủ, nhích gần, chui lòng .
"Tsk, đánh nương nương , nương nương còn chui lòng ?"
"Đừng nữa, ngủ ." Thẩm Hồi lầu bầu một cách uể oải, nàng nhíu mày, đưa tay khỏi chăn, sờ soạng mặt Bùi Hoài Quang, tìm miệng ở , liền dùng lòng bàn tay che miệng .
Một lúc lâu , Bùi Hoài Quang gỡ tay Thẩm Hồi , cẩn thận đặt trong chăn.
Thời tiết ngày càng nóng, cơ thể Bùi Hoài Quang càng ngày càng khó chịu. Thẩm Hồi từ nhỏ sợ lạnh, đến khi trời ấm áp, nàng cảm thấy thoải mái, nhưng cơ thể nàng biến thành một cái lò sưởi nhỏ.
Ôm một cái lò sưởi nhỏ trong lòng, điều khiến Bùi Hoài Quang, vốn thể chịu cái nóng do ảnh hưởng của tà công, càng thêm khó chịu.
đẩy Thẩm Hồi , ngược còn siết chặt cánh tay, ôm Thẩm Hồi trong lòng chặt hơn một chút.
Trong đau đớn, cảm nhận khoái cảm.
·
Trời tờ mờ sáng, Thẩm Hồi vẫn đang ngủ say, Bùi Hoài Quang thấy tiếng bước chân của Thuận Tuế dần đến gần, đợi Thuận Tuế đến gõ cửa, liền nhẹ nhàng buông bàn tay nhỏ bé của Thẩm Hồi đang đặt n.g.ự.c , nhẹ nhàng vén chăn xuống giường, ngoài.
"Chưởng ấn, nước tắm chuẩn xong ." Thuận Tuế nhỏ giọng bẩm báo.
Bùi Hoài Quang dùng tay ấn ấn lồng n.g.ự.c đang khó chịu, chậm rãi về phía phòng tắm ở tầng .
Trong bồn tắm chứa đầy nước từ lâu, nhưng nước nóng thích hợp để tắm. Mà là nước lạnh mới múc lên từ giếng, hơn nữa còn thả nhiều đá lạnh trong nước.
Cả phòng tắm đều tràn ngập lạnh.
Thuận Tuế xoa tay rời .
Bùi Hoài Quang cởi quần áo, bồn tắm nước đá. Cái lạnh len lỏi cơ thể , khiến cho lục phủ ngũ tạng như đang thiêu đốt trong cơ thể dần dần cảm thấy dễ chịu.
Bùi Hoài Quang từ từ nhắm mắt , niệm tà công, dần dần xua đuổi ấm thuộc về con khắp cơ thể. Tà công cực kỳ tà ác, bình thường chỉ cần luyện tập ngày rằm hàng tháng, luyện tập quá nhiều. theo thời tiết ngày càng nóng, theo cơ thể ngày càng nhiễm ấm của con , thể niệm tà công giữa hai đêm rằm.
Sương mù màu đen từ từ bao trùm lấy Bùi Hoài Quang.
Cái gọi là tà công, ban cho sức mạnh thuộc về con , tự nhiên cũng biến thành quỷ .
·
Bùi Hoài Quang ngâm trong nước đá nửa canh giờ, cuối cùng cũng từ từ mở mắt . Đôi mắt đen láy hề gợn sóng, khuôn mặt trắng nõn, khi biểu cảm dường như cũng còn vui buồn của con .
Hắn bước khỏi nước đá, vội lau khô .
Mà mặc cho những giọt nước lạnh lẽo chảy dọc theo cơ thể , từ từ rơi xuống.
Bùi Hoài Quang kéo rèm vải . Phía rèm vải là một chiếc gương đồng cao gầy thể soi .
Hoạn quan đại khái đều hổ vì sự tàn khuyết của .
Bùi Hoài Quang, bất kể là ở Thương Thanh các ở kinh thành là đến đây, đều dặn dò chuẩn một chiếc gương đồng như trong phòng tắm.
Mỗi tắm xong, đều gương ngắm sự tàn khuyết của .
Thẩm Hồi nheo mắt, ngáp xuống lầu. Váy của nàng bẩn, vì nàng lấy một chiếc áo choàng lớn của Bùi Hoài Quang từ trong tủ quần áo khoác lên , vạt áo dài lê mặt đất.
Nàng đến phòng tắm, thấy bên trong sáng đèn, Bùi Hoài Quang đang ở bên trong. Nàng nheo mắt, vẫn còn buồn ngủ, ủy khuất : "Va cạnh giường, đụng vết thương ."
Hình như nàng đang trách nửa đêm bỏ nàng , ngủ cùng nàng.
Bùi Hoài Quang dường như thấy, ánh mắt vẫn dán gương đồng.
Thẩm Hồi do dự một lúc, đưa tay đẩy cửa phòng tắm .
"Két" một tiếng, bình phong che khuất tầm .
Thẩm Hồi bóng dáng Bùi Hoài Quang phản chiếu bình phong, mơ hồ nhận mặc quần áo. Bên cạnh bình phong thể thấy một góc gương đồng.
- Hắn đang soi gương?
Thẩm Hồi kinh ngạc há hốc miệng.
Bên bình phong vang lên giọng thờ ơ của Bùi Hoài Quang: "Nương nương ghen tị với thị nữ của ?"
Thẩm Hồi chậm rãi mím môi, nhớ lời Bùi Hoài Quang tối qua——“E là để nương nương thất vọng . Cái chỗ tàn khuyết của do Đao sư phụ cắt, mà là tự cắt. Tsk, nương nương nên tin tưởng tay nghề của .”
Một lúc lâu , Thẩm Hồi chậm rãi lắc đầu.
Nàng bước tới, bình phong, đưa tay sờ lên bóng bình phong, khẽ hỏi: "Đau ?"