HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 151
Cập nhật lúc: 2024-11-30 04:50:32
Lượt xem: 604
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 151: Chương 151 - Trò chuyện sâu
【Chương 151】
Thẩm Hồi giật , ngây Bùi Hoài Quang, còn thì vẫn thong thả ăn kẹo.
Thẩm Hồi từ từ mím môi, mơ hồ đoán những gì lẽ là lời dối để dọa nàng. Ai lấy tính mạng của trong tộc để đùa? Thẩm Hồi nghiêng đầu, ngoài cửa sổ, nơi một rừng cây ngọc đàn xanh mướt.
Trước đây ở kinh thành, cả hoàng cung chỉ con đường dẫn đến Thương Thanh các là trồng ngọc đàn. Trong Thương Thanh các cũng đốt hương ngọc đàn, khiến Bùi Hoài Quang luôn thoang thoảng mùi hương .
từ khi đến Quan Linh, phủ của Bùi Hoài Quang còn dùng hương ngọc đàn nữa. Xung quanh phủ của cũng còn trồng ngọc đàn mà là hải đường.
Cả Thương Khanh hành cung đều trồng đầy ngọc đàn, hương thơm thoang thoảng khắp nơi, chỉ riêng còn nữa.
Thẩm Hồi rừng cây ngọc đàn xa xa đang đung đưa trong gió nhẹ, khẽ hỏi: "Nếu ngươi hận Tề gia như , trực tiếp g.i.ế.c hoàng đế, sớm chấm dứt mối hận cũ?"
Trên đời , nhiều mắc kẹt trong thù hận. Nỗi đau của họ là thù báo , nhưng Bùi Hoài Quang thì khác, lựa chọn giữ mạng sống của kẻ thù.
"Giết?" Bùi Hoài Quang khẩy, đáy mắt đen láy ẩn chứa sự chế giễu: "Người đời cũng chết. Chỉ là khác biệt sớm c.h.ế.t muộn c.h.ế.t mà thôi. Nếu tất cả đều thoát khỏi kết cục cái chết, thì c.h.ế.t sớm là gì?"
Chẳng ý nghĩa gì cả.
Hơn ba nghìn tên lính trong danh sách, tra tấn cho đến c.h.ế.t cũng . Đối với Tề gia, lấy mạng chúng đủ. Đây là cách trả thù mà hài lòng.
Một lúc lâu , Thẩm Hồi mới khẽ lên tiếng: "Mấy ngày , binh lính ở Bắc Dương quan cắt đứt lương thảo, thua trận tộc Lương Man, chưởng ấn tại cắt đứt lương thảo ?"
Bùi Hoài Quang thong thả ngẩng mắt Thẩm Hồi, nhưng chỉ mà .
Thẩm Hồi liền hiểu.
——Quả nhiên là .
"Ngươi nhất định để Đại Tề lũ man di ngoại bang ức h.i.ế.p ?"
"Phải." Bùi Hoài Quang trả lời chút do dự.
"Ta nương nương hoàng đế chết, phò tá Tề Dực lên ngôi. nương nương thật sự Tề Dực trở thành hôn quân thứ hai ? Bất kể ai trong Tề gia ngai vàng, chắc chắn sẽ trở thành hôn quân đời phỉ nhổ." Bùi Hoài Quang dừng một chút, "Chỉ cần còn sống."
Đầu ngón tay Thẩm Hồi đặt đầu gối run lên, nàng hít một thật sâu, ngoài cửa sổ về phía rừng cây ngọc đàn, cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong lòng. Thẩm Hồi nhớ đến đêm hôm đó, ca ca đuổi theo nàng đến rừng hải đường, chất vấn nàng liên tiếp.
Chỉ trích và ngăn cản sự trả thù gần như điên cuồng của Bùi Hoài Quang, nàng hiểu nỡ, cũng thể .
Trơ mắt Bùi Hoài Quang tiếp tục khiến vô tội c.h.ế.t oan, nàng càng nỡ, càng thể .
Đây là một thế bí.
Nàng vốn thể đầu , nhưng vì chút tình cảm trong lòng, nàng chọn đầu. Con đường phía ? Thế bí thì con đường phía , chỉ là sự vùng vẫy kéo dài thời gian cho đến khi rơi xuống vực thẳm.
Bùi Hoài Quang đôi mày cau của Thẩm Hồi, : "Nương nương buồn phiền ."
Thẩm Hồi đầu Bùi Hoài Quang, dịu dàng phủ nhận: "Không ."
Đã chọn bước ván cờ , nếu đến cuối thì con đường khác?
Thẩm Hồi bao giờ tin phận. Nếu nàng tin phận, mười năm giam cầm trong khuê phòng, nàng c.h.ế.t yểu từ lâu . Nếu nàng tin phận, khi nhập cung, nàng sẽ ngoan ngoãn hoàng hậu, đến trêu chọc Bùi Hoài Quang. Nếu nàng tin phận, nàng sẽ liều mạng hết để âm thầm mưu đồ với một thể yếu ớt.
Nàng Bùi Hoài Quang với ánh mắt sâu thẳm, mỉm , giọng mang theo chút vui vẻ và sự dịu dàng của thiếu nữ: "Chưởng ấn là mà chọn, chịu trách nhiệm với chưởng ấn."
Bùi Hoài Quang nhíu mày, hiểu lắm ý nàng là gì, thậm chí còn thấy lời nàng chút buồn .
Nàng? Nàng thể chịu trách nhiệm gì với ?
Hắn khinh bỉ, hỏi: "Nếu g.i.ế.c thể cứu sống mười ngàn , nương nương g.i.ế.c ?"
Thẩm Hồi định mở miệng, Bùi Hoài Quang : "Không lựa chọn thứ ba, nương nương chỉ thể chọn một trong hai."
Thẩm Hồi trả lời, : "Ta khả năng g.i.ế.c ngươi."
"Giả sử ngươi ."
Câu hỏi một trong hai, bắt buộc chọn một.
Bùi Hoài Quang mắt Thẩm Hồi. Thẩm Hồi dịu dàng , đôi mắt trong veo ánh lên nụ .
"Sẽ." Nàng .
Sắc mặt Bùi Hoài Quang nhàn nhạt, biểu cảm gì. Hắn bất ngờ câu trả lời của Thẩm Hồi. Như cũng , điều chứng minh nàng vẫn là nàng, nàng vấy bẩn, tha hóa như nhà nàng lo lắng.
Bùi Hoài Quang hài lòng.
, hài lòng.
Thẩm Hồi bình tĩnh tiếp: "Sau đó sẽ c.h.ế.t cùng ngươi."
Bùi Hoài Quang chằm chằm mắt Thẩm Hồi, nhúc nhích.
Nếu như ban đầu hài lòng với sự lựa chọn của nàng, thì bây giờ, cảm giác đau đớn như thể thối rữa trong lòng là gì?
"Cứu sống mười ngàn cũng coi như là một công đức, vặn tích phúc cho kiếp của ngươi." Thẩm Hồi mỉm đưa tay về phía Bùi Hoài Quang, "Đưa tay cho ."
Bùi Hoài Quang liếc bàn tay nàng đặt bàn, đưa tay cho nàng.
Thẩm Hồi buộc một sợi dây đỏ cổ tay .
Ba sợi dây đỏ bình thường, bện với bằng cách bện bình thường. Vì mỗi sợi dây đỏ đều mảnh nên khi ba sợi bện với , các nút thắt nhỏ đan xen , tổng thể vẫn là một sợi dây mảnh.
"Cái thứ quỷ quái gì ?" Bùi Hoài Quang nhíu mày.
"Ta tự bện." Thẩm Hồi .
Bùi Hoài Quang liếc nàng, chậm rãi : "Nương nương thà rằng xâu một cái bùa bình an, một cái móc khóa ngọc bích, thậm chí là một chuỗi tràng hạt Phật. Đây chỉ là một sợi dây đỏ đơn độc?"
"Khi bện nó, mỗi thắt một nút thắt, đều niệm tên ngươi một . Lòng thành sẽ linh nghiệm. Ta thành tâm mong ngươi bình an vui vẻ, còn hơn bất kỳ bùa bình an nào cao tăng khai quang." Thẩm Hồi cầm chiếc kéo nhỏ, cắt bỏ phần dây thừa khi buộc xong.
Bùi Hoài Quang kỹ sợi dây đỏ cổ tay thêm một nữa, phủi tay áo che .
"Sức khỏe của vốn dần dần khá hơn, nhưng tự nhiên chọc giận chưởng ấn, càng ngày càng kém. Nghe một điều ác sẽ liên lụy đến nhà. Những vô tội chưởng ấn hãm hại dám trả thù chưởng ấn, sẽ giận chó đánh mèo lên ?"
Bùi Hoài Quang đang phủi tay áo chợt khựng , ngẩng phắt đầu lên, chằm chằm Thẩm Hồi mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoan-sung/chuong-151.html.]
Nàng đang mỉm với .
Nàng thể sưởi ấm trái tim đầy vết thương của , khiến tình cảm cuồn cuộn. Cũng thể đ.â.m d.a.o tim , khiến m.á.u thịt be bét.
Bùi Hoài Quang đột nhiên cảm thấy buồn , niềm vui, nỗi buồn, sự đau đớn và si mê của đều Thẩm Hồi dễ dàng chi phối. Hắn thậm chí còn cảm thấy giống như một con rối trong tay nàng, mặc nàng điều khiển.
Thẩm Hồi đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt Bùi Hoài Quang. Nàng cong mắt mỉm , nhưng đôi mắt ướt nhòe. Nàng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt lạnh của Bùi Hoài Quang, khẽ : "Đừng buồn nữa. Nếu ngươi buồn, cũng ."
Bùi Hoài Quang nắm lấy cổ tay Thẩm Hồi, siết chặt nàng. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Nàng điên !"
Nàng nàng như , sẽ buồn, nàng càng buồn thì nàng cũng buồn. Vậy thì tại hành hạ như , chẳng lẽ chỉ là để ... khiến dừng tay ?
, .
Mạng sống của nhuốm đầy m.á.u của vạn nhà họ Vệ. Sự tồn tại của chỉ là để hủy diệt, trả thù điên cuồng là ý nghĩa duy nhất để tồn tại!
Giống như hơn ba nghìn mạng trong danh sách. Hắn vốn thể g.i.ế.c sạch những từ sớm. nỡ, từ từ thưởng thức cảm giác sung sướng khi tra tấn g.i.ế.c , trong danh sách c.h.ế.t một thì sẽ bớt một , g.i.ế.c hết thì còn gì thú vị nữa ...
Bây giờ, bắt đầu tăng tốc giải quyết mạng sống của những trong danh sách, bằng cách đơn giản nhất.
Tề ...
Không .
Thẩm Hồi cụp mắt xuống, kìm nén nỗi đau xé lòng. Nàng nâng tay Bùi Hoài Quang lên, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay , ngẩng mắt dịu dàng. Nàng dễ dàng chuyển chủ đề, : "Tháng là sinh nhật của hai chúng , chưởng ấn nhớ chuẩn quà sinh nhật cho nhé."
Bùi Hoài Quang theo thói quen hỏi nàng: "Nương nương gì?"
Thẩm Hồi cau mày hài lòng: "Nào ai tặng quà mà hỏi gì? Ngươi tự nghĩ ?"
Bùi Hoài Quang sâu mắt nàng, vốn tưởng nàng sẽ nhân cơ hội đòi cái gì, chẳng lẽ ?
"Thật khi cùng ngày sinh nhật với ngươi." Thẩm Hồi cong mắt , như thể những dòng chảy ngầm giữa hai hề tồn tại, mang dáng vẻ của một thiếu nữ đang yêu.
Bùi Hoài Quang xoay xoay cổ tay, nắm lấy tay nàng trong lòng bàn tay, hỏi: "Vậy nương nương sẽ tặng quà cho chứ?"
"Tất nhiên ."
Bùi Hoài Quang gật đầu, : "Ta đợi."
" đó, phụ sắp tổ chức thọ yến. Vào ngày ." Thẩm Hồi lắc lắc tay Bùi Hoài Quang, "Đi cùng nhé."
Bùi Hoài Quang nghĩ đến biểu cảm của Thẩm Nguyên Hồng mỗi khi gặp , : "Chậc, nương nương chắc chắn lão già đó thấy sẽ thấy khó chịu chứ?"
Thẩm Hồi nghiêm mặt : "Không còn cách nào khác. Con rể xí sớm muộn gì cũng gặp bố vợ."
"Nương nương ai xí đấy?" Bùi Hoài Quang véo má nàng.
Xán Châu dẫn Đoàn Viên mang hoa nấu xong đến, thấy nàng đến, Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang tạm dừng trò chuyện. Đoàn Viên lượt bày bốn loại hoa khay , hương thơm ngào ngạt.
"Thử xem." Thẩm Hồi .
Bùi Hoài Quang cầm một ly hoa cúc lớn, nhấp một ngụm, gật đầu : "Cũng ."
Xán Châu lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặt cũng nở nụ .
Ánh mắt Bùi Hoài Quang rơi bụng nàng. Bụng bầu khó khiến chú ý, đặc biệt là Xán Châu vốn dáng mảnh mai, nàng mang thai khá rõ ràng. Khi nàng di chuyển, khác khó chú ý đến bụng nàng.
"Bây giờ đạp ?" Bùi Hoài Quang hỏi.
Xán Châu thận trọng trả lời: "Thỉnh thoảng ạ."
Bùi Hoài Quang liếc khuôn mặt Xán Châu, nhớ đến dáng vẻ của Vương Lai, đứa trẻ sẽ giống ai. Xán Châu và Vương Lai đều ngoại hình ưa , chắc sẽ sinh đứa con xí.
Bùi Hoài Quang gì nữa, tiếp tục thong thả uống .
Thấy còn gì dặn dò nữa, Xán Châu lặng lẽ dẫn Đoàn Viên lui xuống.
Thẩm Hồi : "Xán Châu sợ ngươi, dám mặt ngươi. Nàng với rằng, nàng bàn bạc với Vương Lai, nếu ngươi thích, đứa trẻ sẽ nuôi dưỡng bên cạnh ngươi, để phụng dưỡng ngươi."
Thẩm Hồi nhớ lúc Xán Châu với nàng như , vẻ mặt cung kính Bùi Hoài Quang như tổ tiên, khỏi bật .
"Ta hứng thú với trẻ con." Bùi Hoài Quang dừng một chút, ngẩng mắt Thẩm Hồi, chậm rãi hỏi: "Còn nương nương thì ? Nương nương một đứa con mang dòng m.á.u của ?"
Thẩm Hồi đang uống hoa hồng, nàng nuốt ngụm thơm xuống, suy nghĩ một chút về câu hỏi của Bùi Hoài Quang. Nếu là đây, nàng chắc chắn sẽ đoán xem Bùi Hoài Quang nàng trả lời như thế nào. bây giờ nàng còn suy nghĩ về câu trả lời mà mong nữa, mà là nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề .
Bùi Hoài Quang im lặng nàng.
Thẩm Hồi thở dài, cau mày : "Cũng , cũng ."
Bùi Hoài Quang nhíu mày.
"Nếu là nam nhân, lẽ sẽ một đứa con ruột, dù cũng sinh." Ánh mắt Thẩm Hồi lộ vẻ chán ghét, "Mang thai thật xí, còn nhiều phiền phức, lúc nào cũng đau chỗ chỗ , ăn cái , ăn cái nôn . Chưa kể lúc sinh thì ... đau! Chảy m.á.u đến c.h.ế.t là điều thể xảy . Còn cả một đống bệnh sinh. Ta ..."
Thẩm Hồi càng , sắc mặt càng tái . Chỉ cần tưởng tượng chịu đựng những đau đớn đó, nàng sợ hãi.
"Thôi, đừng nữa." Bùi Hoài Quang dậy, "Vốn định cung việc, ."
Thẩm Hồi hồn, nắm lấy tay , hỏi: "Không tối nay ở dùng bữa tối ?"
Bùi Hoài Quang xoa đầu nàng, cúi xuống, ghé sát tai nàng, ngậm lấy dái tai nhỏ nhắn của nàng, khẽ cắn, khẽ : "Tối nay sẽ đến ăn."
"Ăn khuya ? Muốn ăn gì? Ta bảo họ chuẩn ."
"Nước ép bạch đậu khấu."
Thẩm Hồi lắc tay , nghi ngờ: "Cái gì ?"
"Nước ép tiểu hồi."
Thẩm Hồi chớp mắt, chớp mắt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
【Tác giả lời 】
Tiểu hồi: Cái gì ? Ngon ? Sao ăn bao giờ?