HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 157
Cập nhật lúc: 2024-11-30 04:54:28
Lượt xem: 502
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 157: Nữ Đế
【Chương 157】
Thẩm Minh Ngọc theo Bình Thịnh, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi tiểu cô cô gọi cung là vì chuyện gì ?"
Bình Thịnh lắc đầu: "Thẩm cô nương, chuyện tiểu nhân ."
Thẩm Minh Ngọc vốn chỉ hỏi bâng quơ, Bình Thịnh , nàng cũng truy vấn, im lặng theo Bình Thịnh về phía , nhịn tự đoán xem tiểu cô cô tìm nàng chuyện gì. Chẳng lẽ là chuyện nữ binh? tiểu cô cô rõ ràng hôm qua còn về Thẩm gia mà.
"Thẩm cô nương!" Bình Thịnh nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Thẩm Minh Ngọc hồn, lúc mới phát hiện nghĩ ngợi xuất thần, chú ý tới một đội cấm quân đang tới. Nếu thêm vài bước nữa, thật sự sẽ đụng mặt. Nàng vội vàng dừng bước, dịch sang một bên, giống như Bình Thịnh bên đường nhường đường.
Nàng nhịn về phía đội cấm quân đang tới, từ tận đáy lòng cảm thấy những nam nhi mặc hắc phục tay áo hẹp của cấm quân, bước như gió, thật oai phong.
Thẩm Minh Ngọc liếc mắt một cái thấy Lăng Tật, theo bản năng buột miệng : "Ca ca."
Lời khỏi miệng, nàng giật nhận thất lễ, lập tức cúi đầu, cụp mắt xuống mũi chân, hận thể lập tức biến mất. Nàng bí quyết độn thổ, chỉ thể hy vọng Lăng Tật thấy.
Mới chỉ nửa năm thôi, những ngày từng chủ động tươi chạy tới mặt gọi ca ca trôi xa. Tiểu cô nương lớn, tiếng "ca ca" , còn thích hợp nữa .
Không như ý nguyện của Thẩm Minh Ngọc, Lăng Tật thấy. Hắn dừng bước, đầu về phía thiếu nữ đang bên đường, trong mắt tĩnh lặng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Thẩm Minh Ngọc thấy Lăng Tật dừng bước. Nàng cúi đầu chờ một lúc, hoặc là chỉ trong nháy mắt, liền ngẩng đầu lên, đường hoàng đối diện với ánh mắt của .
Bình Thịnh bên cạnh Thẩm Minh Ngọc vội vàng bước lên một bước, cung kính : "Chỉ huy, vị là..."
"Là ngươi." Lăng Tật nhận Thẩm Minh Ngọc, nghi hoặc trong mắt lập tức tan biến, hiện lên một tia sáng khác.
Hắn kinh ngạc Thẩm Minh Ngọc thêm một cái, thiếu niên trầm mặc ít khó khi nhiều thêm một câu: "Mới nửa năm gặp, cao lên nhiều ."
Thẩm Minh Ngọc hiểu cảm thấy khen ngợi, trong lòng dâng lên gợn sóng vui mừng. Nàng khẽ cong môi, Lăng Tật rạng rỡ : "Ta còn thể tiếp tục cao lên nữa!"
Trong mắt Lăng Tật cũng theo đó hiện lên một nụ nhàn nhạt như mây bay suối chảy núi. cũng thêm gì nữa, mà chỉ khẽ gật đầu. Thẩm Minh Ngọc khụy gối, đáp lễ như một tiểu thư khuê các.
Lăng Tật ngẩng đầu, dẫn theo cấm quân bên cạnh rời .
Thẩm Minh Ngọc thẳng , xoay về phía Hạo Khung Lâu, cong môi gặp tiểu cô cô.
·
Lúc Thẩm Minh Ngọc tới Hạo Khung Lâu, Thẩm Hồi đang ở trong thư phòng nhỏ của Tề Dực, bên bàn nhỏ, Tề Dực chữ.
"Tiểu cô cô!" Thẩm Minh Ngọc vui vẻ đẩy cửa bước , thấy Tề Dực thì sững , theo bản năng lui về một bước, đó chút luống cuống khụy gối hành lễ: "Thỉnh an hoàng hậu nương nương, thỉnh an điện hạ."
Tề Dực nghiêng đầu, tò mò đánh giá Thẩm Minh Ngọc.
Nàng đương nhiên gặp Thẩm Minh Ngọc, cũng phận của nàng, nhưng hai từng chuyện. Nàng tiểu di mẫu vì gọi nàng tới đây, nàng dời ánh mắt khỏi Thẩm Minh Ngọc, nghi hoặc về phía tiểu di mẫu.
Thẩm Minh Ngọc cũng tiểu cô cô vì gọi nàng cung.
Thẩm Hồi vẫy tay với Thẩm Minh Ngọc, đợi Thẩm Minh Ngọc tới bên cạnh. Thẩm Hồi nắm tay Thẩm Minh Ngọc, Tề Dực : "Đây là biểu tỷ của con."
Tề Dực do dự một chút, buông cây bút lông đang cầm trong tay xuống, dậy khỏi ghế, tới mặt Thẩm Minh Ngọc, nghiêm túc gọi một tiếng: "Biểu tỷ."
Thẩm Minh Ngọc định đáp một câu, ánh mắt Thẩm Hồi qua, cũng cắt ngang lời nàng định .
Thẩm Hồi Thẩm Minh Ngọc, từng chữ: "Đây là biểu của con."
"Biểu..." Thẩm Minh Ngọc ngẩn , kinh ngạc đầu Thẩm Hồi, cả ngây , chuyện gì đang xảy . Nàng thậm chí còn nghĩ trong lòng tiểu cô cô lỡ miệng sai ?
Sắc mặt Tề Dực cũng lập tức trở nên khó coi, cả nhỏ bé căng thẳng, tiến trạng thái cảnh giác ban đầu.
Thẩm Hồi vội vàng cúi , kéo Tề Dực , ôm lòng, hai tay vòng lấy thể nhỏ bé của nàng, che chở cả nàng trong lòng. Nàng giơ tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Tề Dực, dịu dàng dỗ dành an ủi, cho tới khi sống lưng căng cứng của đứa nhỏ dần dần mềm xuống.
Tề Dực như tìm kiếm sự che chở, vùi mặt lòng Thẩm Hồi, dùng má mềm mại cọ cọ lòng tiểu di mẫu.
Thẩm Hồi lúc mới về phía Thẩm Minh Ngọc vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc. Nàng hỏi: "Minh Ngọc, con với tiểu cô cô, con trở thành như thế nào?"
Thẩm Minh Ngọc chút ngây ngốc mở miệng: "Minh Ngọc cả đời giam cầm trong hậu trạch, con cũng giống như nam nhi mặc áo giáp bảo vệ giang sơn. Con nữ tướng quân!"
Sự ngây ngốc tan biến, câu cuối cùng chỉ còn sự kiên định.
Trong những năm tháng thiếu niên hổ lang rình rập, nàng ngừng tự hỏi, tại chỉ vì nàng là nữ nhi, khác liền thể tới ức h.i.ế.p Thẩm gia? Bởi vì... Bởi vì nàng hữu dụng như nam nhi, cả đời chỉ thể giam cầm trong hậu trạch, lấy chồng sinh con ? Vậy thì, nàng dùng nữ nhi tạo một vùng trời mà ngay cả nam nhi cũng chắc !
Thẩm Hồi dịu dàng Thẩm Minh Ngọc, trong ánh mắt dịu dàng của nàng ẩn chứa một sức mạnh cuồn cuộn khác.
Nàng : "Con thể nữ tướng quân, Dực nhi đương nhiên cũng thể nữ hoàng đế."
Tề Dực chậm rãi ngẩng đầu lên, ngước tiểu di mẫu dịu dàng, đôi mắt đen trắng ngây thơ ẩn chứa điều gì đó.
Thẩm Minh Ngọc ngây một lúc lâu, miễn cưỡng nuốt xuống bí mật Tề Dực là nữ nhi, đó suy nghĩ câu cuối cùng của tiểu cô cô.
Nàng cảm thấy suy nghĩ của tiểu cô cô quá điên rồ! Quá điên rồ!
Nữ hoàng đế?
Chuyện quá điên rồ!
, thứ gì đó trong lòng nàng đang sục sôi. Nếu nàng thể nữ tướng quân, thì tại ... Tại hoàng đế long ỷ nhất định là nam nhi?
Tại tôn quý nhất thế gian, nhất định là nam nhi?
... Lý trí kéo nàng khỏi cảm xúc kích động. Nàng hiểu rõ chuyện khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoan-sung/chuong-157.html.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng chắc chắn hỏi: "Tiểu cô cô, phò tá biểu nữ hoàng đế?"
Thẩm Hồi cúi đầu, dịu dàng vuốt ve đầu Tề Dực, : "Bây giờ còn . Bí mật Dực nhi là nữ nhi nếu bại lộ, sẽ ai ủng hộ con bé đăng cơ. Thậm chí tính mạng con bé cũng khó giữ. Con bé chỉ thể tiên mặc long bào với phận nam nhi."
"Vậy, biểu giả nam nhi cả đời ?" Thẩm Minh Ngọc hỏi nghi hoặc. Nàng cảm thấy dường như chỉ thể như . trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy đây là điều nàng hy vọng.
"Không." Thẩm Hồi cúi đầu Tề Dực, "Chúng lập nên những chiến công hiển hách, khiến giang sơn đang đổ nát khôi phục vẻ phồn vinh thịnh vượng ban đầu. Đến lúc đó, cáo cáo thiên hạ, vị đế vương mang đến cho bá tánh cuộc sống an khang hạnh phúc , là nữ hoàng đế."
Tề Dực ngây mắt tiểu di mẫu, những kỳ vọng của tiểu di mẫu, nàng ngây thơ gật đầu: "Dực nhi sẽ cố gắng !"
Giọng trẻ con non nớt, nhưng cũng kiên định.
Thẩm Hồi cong môi, hai cô nương bên cạnh, khẽ : "Mười năm, chúng lấy mười năm hạn. Lúc đó Dực nhi cũng sắp tới tuổi cập kê . Liền chọn ngày Dực nhi cập kê."
Thẩm Minh Ngọc nén sự phấn khích trong lòng, nàng hỏi: "Tiểu cô cô, chuyện đây con mơ cũng dám nghĩ tới! Tiểu cô cô, , dám nghĩ như ! Đợi lát nữa con về nhà, cần cho tổ phụ ?"
Thẩm Hồi đặt ngón trỏ lên môi, động tác im lặng, nhỏ giọng : "Đây là bí mật của ba nữ tử chúng ."
"Được!" Thẩm Minh Ngọc lập tức đồng ý.
Thẩm Hồi do dự một chút, mới tiếp tục với Thẩm Minh Ngọc: "Nếu một ngày tiểu cô cô còn nữa, Dực nhi còn nhỏ. Con giúp tiểu cô cô chăm sóc Dực nhi."
Thẩm Minh Ngọc sững , vội vàng hỏi: "Tiểu cô cô, tại còn nữa?"
Thẩm Hồi thoải mái chớp mắt: "Đứa nhỏ ngốc, tiểu cô cô vốn lớn tuổi hơn con, nhất định sẽ con mà."
Thẩm Minh Ngọc lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Tề Dực nhỏ giọng hỏi: "Khi nào hoàng đế?"
Thẩm Minh Ngọc cũng phản ứng , các nàng nghĩ thì lắm, nhưng hoàng đế còn sống a! Giây tiếp theo, Thẩm Minh Ngọc kinh ngạc thấy tiểu cô cô ——
"Năm ngày nữa."
"Năm ngày nữa?" Thẩm Minh Ngọc suy nghĩ một chút, "Năm ngày nữa là ngày rằm tháng tám, tết Trung Thu a."
" . Ngày rằm." Thẩm Hồi khẽ .
Nàng ngẩng mắt, ngoài cửa sổ đám mây đen đang kéo tới.
Rõ ràng sáng sớm còn trời quang mây tạnh, mà giờ mây đen kéo đến, sắp đổi trời .
Nàng và Dực nhi đều còn nhỏ, tình hình triều đình hiện giờ phức tạp, thế lực trong tay nàng còn đủ mạnh. Nàng luôn chuẩn chuyện thật chu đáo, chu đáo hơn nữa, mới đưa Tề Dực lên ngôi hoàng đế. Nếu chuẩn chu đáo thứ, trong từng chi tiết nhỏ, sẽ luôn vô tội chết.
nàng chờ nữa.
Nàng chờ đợi thời cơ hảo nữa. Nàng bắt đầu mạo hiểm.
Liều một phen.
·
Thẩm Minh Ngọc rời khỏi Hạo Khung Lâu, Thẩm Hồi hỏi Trầm Nguyệt xem những phi tần hoàng đế đem bán đấu giá hoang đường tối qua . Hoàng đế hoang đường, mục đích là để đối đầu với các triều thần, moi tiền từ tay bọn họ.
Các đại thần bắt cung thể bỏ tiền . Tiền bỏ , nhưng điểm mấu chốt vẫn còn đó, sẽ thật sự động những phi tần nhốt chung một phòng. Hoàng đế chỉ tiền, tiền , cũng thể rảnh rỗi tới mức sai lột quần đại thần.
, cho dù những phi tần thật sự triều thần chà đạp. Tin đồn chính là con d.a.o sắc bén nhất. Huống chi trong thời buổi loạn lạc , lòng hoang mang.
Trong những phi tần , nhiều là tiểu thư khuê các gia đình quyền quý nuông chiều từ bé. Có nghĩ quẩn, liền thể uống rượu độc, treo cổ tự vẫn.
"Hôm nay hoa trong vườn nở lắm. Bản cung sai bánh hoa, mời các vị phi tần tới đây chơi một chút." Thẩm Hồi phân phó Trầm Nguyệt.
Nàng mời tất cả phi tần, mà là mời những phi tần bán đấu giá tối qua, những phi tần, cung nữ hoàng đế đưa cho Vu Tư bạn trong năm mới.
Nàng còn đặc biệt mời Hiền quý phi và Tĩnh tần.
Không lâu , các phi tần ở các cung lục tục kéo đến Hạo Khung Lâu. Bọn họ vì hoàng hậu nương nương vốn luôn ít xuất hiện mặt vì bệnh tật đột nhiên mở tiệc thưởng hoa.
Uyển tài nhân và Lưu mỹ nhân sóng vai cùng , so với những khác đang nhỏ giọng bàn tán, hai im lặng hơn nhiều.
Hai bọn họ, lúc Vu Tư tới, từng hoàng đế đưa ngoài một . Lần , hoàng đế đương nhiên cũng tên hai bọn họ , bán thêm một nữa.
Uyển tài nhân khẽ : "Mấy ngày nay, cứ nghĩ đến lời khuyên của Hoàng hậu nương nương lúc ."
Lưu mỹ nhân nghiêng đầu nàng.
"Hoàng hậu nương nương từng khuyên rằng..." Uyển tài nhân dừng bước, "Chịu uất ức thể , nhưng đừng vì sự hèn hạ của kẻ ác mà trừng phạt bản . Tự hại sẽ khiến kẻ ác áy náy, ngược còn trở thành kẻ tiếp tay cho chúng. Nếu thật sự khó chịu, hãy biến uất ức thành thù hận để phản kháng."
Lưu mỹ nhân cũng dừng theo. Lúc , khi Thẩm Hồi những lời với Uyển tài nhân, Uyển tài nhân từng kể cho Lưu mỹ nhân . Lưu mỹ nhân cũng vẫn luôn nhớ rõ.
Một lúc , Lưu mỹ nhân hạ giọng hỏi: "Lần Hoàng hậu nương nương còn cứu chúng nữa ?"
Uyển tài nhân cắn môi, một tiểu thư khuê các đoan trang từ đến nay, lấy dũng khí, nàng : "Có lẽ, chúng cũng thể tự cứu !"
·
Mặc dù thiết yến chỉ là cái cớ, nhưng Hạo Khung Lâu vẫn chuẩn sẵn sàng. Cung nhân vội vã bận rộn tiếp đón các phi tần đến từ các cung khác . Trước khi tất cả đến đông đủ, Thẩm Hồi vẫn xuống lầu.
Nàng cuộn nghiêng trong chiếc lồng kính lưu ly lung linh sắc màu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trầm Nguyệt vội vã chạy lên, giọng đầy lo lắng: "Nương nương! Minh Ngọc từ khi rời khỏi đây, còn kịp khỏi cung Hoàng thượng phái đón !"
Thẩm Hồi lập tức mở mắt.