HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 82
Cập nhật lúc: 2024-11-30 02:30:20
Lượt xem: 710
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoạn Sủng - Chương 82: Giao Cổ
【Chương tám mươi hai】
Thẩm Hồi Bùi Hoài Quang với vẻ dám tin, Bùi Hoài Quang coi như thấy vẻ kinh ngạc của nàng, nhét mảnh vải xé từ váy tay Thẩm Hồi, đưa tay mặt nàng.
Hắn đùa ?
Thẩm Hồi nghĩ như trong lòng, im lặng nhận lấy mảnh vải xanh mà đưa, tiên cẩn thận lau sạch vết m.á.u gần vết thương lòng bàn tay Bùi Hoài Quang, đó mới nhẹ nhàng băng bó cho .
Im lặng băng bó xong tay cho Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi buông tay , thì một tiếng sấm ầm ầm vang lên. Tiếng sấm nổ khiến Thẩm Hồi rùng . Nàng ngẩng đầu cửa sổ, cửa sổ đang mở hé.
Mưa như trút nước, ào ào. Mưa xối xả tr àn miếu.
Thẩm Hồi vội vàng chạy tới, cố gắng đóng cửa sổ . Tuy nàng hành động nhanh, nhưng vẫn nước mưa hắt ướt áo.
Thẩm Hồi cúi đầu xuống ngực, chất liệu áo lộ vết nước, gì, nhưng hai tay đặt lên ngực, cảm thấy ướt lạnh một mảng .
"Lại đây." Bùi Hoài Quang đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Hồi đầu , thì thấy Bùi Hoài Quang từ lúc nào lấy chiếc ghế dài bằng gỗ trong miếu củi, nhóm lửa ở giữa miếu. Thẩm Hồi đầu pho tượng Bồ Tát hiền từ, mới về phía Bùi Hoài Quang, xuống bên cạnh , sưởi ấm.
Không lâu , bên ngoài miếu vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Lúc đầu, Thẩm Hồi còn tưởng là Thuận Niên và Thuận Tuế tới. thêm một chút, nàng liền đến hai họ. Dù ngoài mưa to tầm tã, thì cho dù hai bọn họ lo lắng đến mấy cũng sẽ bước chân lộn xộn, thất lễ như .
Chẳng lẽ là ám sát Bùi Hoài Quang? Thẩm Hồi lặng lẽ dịch về phía Bùi Hoài Quang, dựa sát hơn một chút.
Người bên ngoài đẩy cửa bước , già trẻ lớn bé, trông giống như một gia đình. Một bà lão tóc mai bạc trắng, một đàn ông trung niên, hai cô gái mười sáu mười bảy tuổi, và một bé bảy tám tuổi.
Cả nhà thấy Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang trong miếu, rõ ràng là sững một chút. Người đàn ông trung niên mỉm : "Tránh mưa, tránh mưa một chút!"
Cả nhà bước , phủi phủi nước mưa , tìm một góc xuống. Họ xuống bao lâu thì đứa nhỏ bắt đầu than phiền về cơn mưa phiền phức . Sau đó, hai cô gái bắt đầu chuyện rôm rả.
Ngôi miếu nhỏ như , Thẩm Hồi cần cố ý lén, lời của hai cô gái trẻ dễ dàng lọt tai nàng. Nàng một cách ngẫu nhiên, cũng nắm đại khái câu chuyện của gia đình .
Gia đình sống ở một thị trấn nhỏ cách Dung Dương xa, ngày thường buôn bán một cửa hàng bánh bao để kiếm sống. một viên quan địa phương để mắt tới chị trong hai chị em. Cả nhà đứa con gái ngoan ngoãn đưa chịu ủy khuất, cũng dám đắc tội với quan địa phương, đành bỏ cửa tiệm kinh doanh mười mấy năm, cả nhà bỏ trốn khỏi thị trấn suốt đêm, định tìm một nơi khác để sinh sống.
"Đều tại liên lụy tới ..." Người chị cúi đầu, buồn bã.
Người em gái : "Chị đừng như , chúng là một nhà!"
"Huỳnh Trần..." Người chị mắt đỏ hoe, nắm lấy tay em gái, nghìn lời nghẹn nơi cổ họng.
Cậu bé đó vẫn luôn than phiền cơn mưa cả nhà ướt như chuột lột, giờ đổi vẻ mặt khó chịu, nở một nụ , : "Chị yên tâm, em lớn lên cũng quan! Đến lúc đó sẽ bảo vệ chị!"
Thẩm Hồi cúi đầu, ngọn lửa đang cháy bập bùng, chút thất thần.
Nàng nhớ tới những ngày tháng bên cạnh các chị. Nàng từ nhỏ sống ở Giang Nam, trừ trưởng thì những khác đều sống ở kinh đô quanh năm. Bốn chị em trong một năm gặp ít. Mặc dù ngày tháng đoàn tụ nhiều, nhưng dù cũng là m.á.u mủ ruột thịt.
Thẩm Hồi chỉ nghĩ tới gia đình . Viên quan địa phương ức h.i.ế.p dân chúng, chẳng là do triều đình tròn trách nhiệm ? Nàng xuất , chịu khổ cực gì, nhưng đời bình thường vẫn chiếm đa . Thiên hạ thái bình, khổ chính là dân chúng, khiến nhiều trong họ sống trong cảnh lầm than.
Cơn mưa rào đến nhanh, cũng nhanh. Không bao lâu , mưa gần như tạnh, chỉ còn lác đác vài giọt mưa rơi xuống. Gia đình tránh mưa rõ ràng là đang vội vã lên đường, đợi mưa tạnh hẳn bên ngoài rời khỏi ngôi miếu nhỏ, tiếp tục lên đường.
Sau khi họ rời , Thẩm Hồi vẫn đống lửa đang cháy bập bùng mà thất thần.
Bùi Hoài Quang liếc nàng, hỏi: "Nương nương đang nghĩ ngợi lung tung gì ?"
Qua lâu, lâu đến mức Bùi Hoài Quang tưởng rằng Thẩm Hồi sẽ mở miệng, Thẩm Hồi mới : "Trước mười tuổi nhốt trong khuê phòng, ngay cả việc xuống giường cũng ít. Ngoại trừ nhà và đại phu, gặp ngoài. Ta luôn tò mò thế giới bên ngoài cửa sổ là như thế nào, vì nhiều sách, từ biển sách mênh m.ô.n.g mà nhận thức thế giới bên ngoài. Dần dần, núi sông hồ biển, trời đất vạn vật, đều thật sự bước từ trong sách, in dấu trong lòng ."
Thẩm Hồi dừng một chút, mới tiếp: " sách đều là giả dối. Cái gì mà thái bình thịnh thế, ca vũ thăng bình, thanh liêm chính trực, đêm cần đóng cửa, của rơi ai nhặt đều là giả dối. Ta bước khỏi phòng, và việc gặp đều khác với trong sách."
Thẩm Hồi đầu , mắt Bùi Hoài Quang bên cạnh. Nàng hỏi: "Vì như ? Ta còn thể thấy thời thịnh trị của Đại Tề ?"
"Không thể. Chỉ cần còn sống, Đại Tề sẽ bao giờ ngày đó." Giọng của Bùi Hoài Quang hề chút ấm áp nào.
Thái bình thịnh thế, ca vũ thăng bình, thanh liêm chính trực, đêm cần đóng cửa, của rơi ai nhặt? Thiên hạ , từng , cũng sẽ , nhưng Đại Tề thì vĩnh viễn thể.
Rõ ràng là câu trả lời trong dự liệu, nhưng khi Bùi Hoài Quang , trong mắt Thẩm Hồi vẫn khỏi ảm đạm xuống. Nỗi thất vọng nên xuất hiện , vẫn âm thầm len lỏi tim.
Thẩm Hồi mặt .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mưa bên ngoài tạnh hẳn, nhưng nước mưa mái hiên vẫn tí tách rơi xuống.
Thẩm Hồi hòn đá chiếc bàn xa. Trên hòn đá , dính một chút máu. Thẩm Hồi sững . Nàng thu hồi tầm mắt, sang bàn tay thương của Bùi Hoài Quang.
Cảm nhận ánh mắt Thẩm Hồi tay , Bùi Hoài Quang ngước mắt lên, chạm ánh mắt của Thẩm Hồi, lộ vẻ dò hỏi. Sau đó, liền trơ mắt vị tiểu hoàng hậu còn ảm đạm thất vọng, khóe mắt dần cong lên, nở một nụ .
Nàng như , thật là mạng .
Bùi Hoài Quang "chậc" một tiếng, nàng chằm chằm: "Nương nương giở trò gì ?"
Thẩm Hồi tiến gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi Bùi Hoài Quang. Nàng ngước mắt lên, in sâu hình bóng Bùi Hoài Quang đáy mắt, nở nụ kiều mỵ.
Bùi Hoài Quang bóp cằm Thẩm Hồi, nâng mặt nàng lên, giọng điệu rõ cảm xúc: "Nương nương lén uống rượu hoa quả ?"
Thẩm Hồi trả lời, ngược nắm lấy bàn tay đang bóp cằm của Bùi Hoài Quang. Nàng nắm lấy tay , mắt , hôn lên ngón tay thon dài của một cái. Sau đó, nàng buông tay Bùi Hoài Quang xuống, mềm nhũn dựa đầu gối , đôi mắt trong veo ngọn lửa đang cháy.
Bùi Hoài Quang nhíu mày, đánh giá bóng dáng mảnh mai đang dựa đầu gối , khỏi đặt tay lên eo Thẩm Hồi.
Chỉ cần ngươi còn sống, Đại Tề sẽ thể trở thành thái bình thịnh thế.
Vậy, nếu thiên hạ còn họ Tề thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoan-sung/chuong-82.html.]
Thẩm Hồi đưa tay , bàn tay mềm mại phủ lên, những ngón tay thon thả luồn kẽ tay Bùi Hoài Quang, ánh mắt của , chủ động mười ngón tay đan .
Nàng đầu tiên mạo hiểm, từ khi nhập cung, nàng vẫn luôn bờ vực thẳm, mỗi bước đều kinh hồn bạt vía, một chút sơ sẩy rơi xuống là tan xương nát thịt. Vậy thì gì sợ khi đánh cược thêm một nữa.
Nếu ngươi là vật cản trở thịnh thế, mà năng lực trừ khử ngươi.
Vậy thì, tại thử thu phục ngươi thần.
Huống hồ, đời sẽ con d.a.o nào sắc bén hơn ngươi.
Thẩm Hồi hòn đá dính m.á.u bàn ở phía xa, khẽ cong môi.
Kẻ thù dù mạnh đến cũng sẽ điểm yếu. Ta là điểm yếu của ngươi , ?
Bùi Hoài Quang từ từ thưởng thức sự khác thường nhỏ bé của Thẩm Hồi, ngước mắt lên, hòn đá bàn ở phía xa.
Ồ, thì là lộ tẩy .
Bùi Hoài Quang nhíu mày, đó khẽ một tiếng.
Vậy thì, nào.
Bùi Hoài Quang cúi xuống, cắn nhẹ lên dái tai Thẩm Hồi. Hai hàm răng cắn , nghiến nhẹ.
·
Ngày mười hai tháng hai, ngày hội Hoa Triều, Bùi Hoài Quang dẫn Thẩm Hồi tới trấn Vân Châu.
Xe ngựa dừng , Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang trong xe nhưng xuống.
Thuận Niên và Thuận Tuế kinh ngạc đầu , chỉ thấy cửa xe in bóng hai đang quấn quýt lấy . Thuận Tuế và Thuận Niên vội vàng thu hồi ánh mắt.
Bàn tay Bùi Hoài Quang vuốt ve dọc theo eo thon của Thẩm Hồi, ấn nhẹ lên thắt lưng nàng, cài chặt ngọc bội. Hắn hài lòng gật đầu, : "Không tệ, dáng vẻ của một tiểu lang quân ."
Vết sẹo xí mặt Thẩm Hồi lột bỏ, nhưng nàng mặc một bộ nam trang màu xanh sương. Thẩm Hồi khẽ ho một tiếng, hạ giọng, cố ý bằng giọng trầm thấp: "Ta thật sự giống một tiểu thiếu gia nhà giàu ?"
Bùi Hoài Quang chỉnh cổ áo cho nàng, một cách qua loa: "Gần giống."
Thẩm Hồi tin lắm, nàng đẩy cửa xe, ngoài hỏi Thuận Niên và Thuận Tuế.
Thuận Niên và Thuận Tuế đầu , Thẩm Hồi, ngẩn một lúc, mới khen nàng giống một tiểu thiếu gia nhà giàu nuông chiều từ bé. Chỉ là, thật sự là quá mức tuấn tú ...
Quả thật, Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang xuống xe ngựa, bước đám đông, lập tức thu hút vô ánh . Những ánh mắt khiến Thẩm Hồi tự nhiên. Nếu là nữ nhi thì những ánh mắt đủ để coi là mạo phạm, nhưng nàng bây giờ đang giả công tử bột.
Trong lòng thấp thỏm, nàng nhịn nhớ tới những câu chuyện nữ cải nam trang từng trong thoại bản.
Làm để giống hơn một chút đây?
Thẩm Hồi quanh, thấy chiếc quạt trong tay Bùi Hoài Quang, nàng vội vàng giật lấy chiếc quạt trong tay , "xoạch" một tiếng mở quạt , đặt ngực, phe phẩy nhẹ nhàng.
Bùi Hoài Quang khẽ . Hắn ghé sát tai Thẩm Hồi, nhỏ: "Mới đầu xuân, còn tới lúc phe phẩy quạt, màu quá ."
Thẩm Hồi sững , đỏ mặt. Nàng vội vàng gấp chiếc quạt trong tay , nhét tay Bùi Hoài Quang, trong lòng trách sơ suất.
"Ơ, ngươi cầm quạt thì kỳ lạ ?"
Bùi Hoài Quang coi như thấy, chỉ tay về phía : "Phía đang tế thần hoa."
Hôm nay là hội Hoa Triều, trấn Vân Châu tuy lớn, nhưng náo nhiệt. Hầu như nhà nhà đều ngoài vui chơi, cúng tế thần hoa, cầu mong một năm mới mưa thuận gió hòa.
Thẩm Hồi chen chúc trong đám đông qua cầu đá, tượng thần hoa dân chúng cúng bái.
Hai bên tượng thần hoa nhiều bán hàng rong đang rao bán.
Nổi bật nhất chính là cây ước nguyện treo đầy giấy ngũ sắc cách tượng thần hoa xa.
Thẩm Hồi nhanh chân bước tới, mua một chiếc đèn lồng đỏ ở hàng quán gốc cây. Người bán hàng thang gỗ, khi Thẩm Hồi trả tiền, lập tức trèo lên thang, treo chiếc đèn lồng đỏ mà Thẩm Hồi chọn lên cao ngọn cây.
Thẩm Hồi ngẩng đầu chiếc đèn lồng đỏ đang đung đưa theo gió, nhắm mắt thành tâm cầu nguyện.
Bùi Hoài Quang vẫn còn nhớ, Thẩm Hồi cầu nguyện cho một điều ước. Hắn tiến lên, Thẩm Hồi đang thành tâm cầu nguyện qua những chiếc đèn lồng đỏ treo lủng lẳng giá chờ lựa chọn.
Đợi Thẩm Hồi mở mắt , Bùi Hoài Quang mới về phía nàng mở miệng: "Cầu nguyện điều gì ?"
Gió thổi những chiếc đèn lồng đỏ treo giữa hai đung đưa qua . Thẩm Hồi nghiêng đầu, tránh chiếc đèn lồng đang lắc lư, Bùi Hoài Quang, cong mắt : "Cầu nguyện ngươi thể lương, ."
Bùi Hoài Quang . Có chút khinh thường. Có vài , sống là đáng xuống địa ngục. Hoàn thể lương.
Hắn tới mặt Thẩm Hồi, nắm lấy tay nàng: "Đi thôi."
"Đi ?" Thẩm Hồi gian hàng bán kẹo hồ lô xa.
"Đi lầu xanh. Nếu tại cho ngươi mặc nam trang."
Thẩm Hồi sững , Bùi Hoài Quang thật ?
【Tác giả lời 】
Hồi: Dẫn vợ lầu xanh? Ta nghi ngờ bệnh.
·