Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-02-27 12:36:01
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô gái thấy ánh mắt của nàng nên đặt chén tay xuống, mỉm , . “Quý phi nương nương cần lo lắng, chuyện tiến triển tới nước , hết thảy đều thuận lợi.”

Tất cả cung nữ thái giám trong điện đều đuổi ngoài, chỉ Bích Ti gác ngoài cửa, đảm bảo ai cuộc đối thoại của bọn họ.

“Ngươi bảo bổn cung tự đào cái hố nhảy xuống, nếu kết quả cuối cùng như ngươi , bổn cung tuyệt đối sẽ tha cho .” Hoắc Tử Nhiêu : “Ta tổn thất một thị vệ trung thành tận tụy, bây giờ còn giam lỏng trong cung điện . Trả giá nhiều như thế, nhất định hồi báo thích đáng.”

“Điều là đương nhiên.” Cô gái . “Sở dĩ Hoắc Đại Tư Mã đưa nô tì đến chỗ nương nương là vì tin rằng kế sách của nô tì thể giúp cho nương nương gạt bỏ những chướng ngại của . Nương nương thể tin nô tì nhưng tin tưởng Đại Tư mã chứ?”

Hoắc Tử Nhiêu hừ lạnh một tiếng. Nếu vì cha thì nàng nhiều chuyện theo lời của cô ả như thế .

Nàng nhớ mấy ngày , nữ nhân tướng mạo xuất hiện mặt , bảo là phung mệnh lệnh của Đại Tư Mã, cung hiến kế sách cho nàng .

“Nô tì một cách thể khiến cho bệ hạ đích tay xử tự Tạ thứ nhân, kết thù với Tạ thừa tướng.”

câu lay động, Hoắc Tử Nhiêu liền cố nhẫn nhịn, nghiêm túc theo kế hoạch của ả , hành động y như .

Nàng phái ám sát Tạ Trăn Ninh nhưng cố ý thất bại, để sơ hở. Đương nhiên những khác sẽ hoài nghi là nàng g.i.ế.c thành. nếu ai đó nghĩ thật cẩn thận thì sẽ cảm thấy nếu nàng g.i.ế.c Tạ Trăn Ninh thì sẽ qua loa như , ngược còn nghi ngờ đây chỉ là khổ nhục kế của Tạ Trăn Ninh.

Sau đó nữa, chính là bước then chốt nhất trong kế hoạch

“Lẽ nào tính mạng của Hạ Lan Tích và Tạ Trăn Ninh vẫn đủ để đền bù những uất ức mà hiện nay nương nương chịu ?” Cô gái nham hiểm, chỉ một câu thôi mà thể khiến mắt Hoắc Tử Nhiêu sáng rực lên.

“Sau , nương nương sẽ bao giờ thấy những căm ghét nữa.”

***

Gần đây, chuyện hậu cung và triều chính quá nhiều nên đến cả Dịch Dương cũng cảm thấy mệt mỏi. Vì thế, trong lúc gặp mặt Tô Kị, nén xoa xoa huyệt thái dương.

Tô Kị thấy thế thì lên tiếng mỉa mai. “Nếu Ngụy Hoàng đủ tinh thần thì thể triệu kiến thảo dân ngày khác, cần miễn cưỡng bản .”

Bọn họ một tòa lầu cao trong hoàng cung, đưa mắt thì thể thấy cỏ xanh um tùm, sắc xuân rực rỡ. Dịch Dương những cánh hoa đào tươi thắm thì khỏi nhớ đến bộ dáng của Thương Lâm khi mặc một bộ váy màu hồng phấn, ánh đèn, chăm chú văn thư. Vì thế, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ mỉm.

“Lòng kiên nhẫn của trẫm còn bao nhiêu, rốt cuộc thì thế nào ngươi mới chịu giao giải dược đây?” Anh bình thản .

Tô Kị trả lời. “Chẳng thảo dân đưa yêu cầu của từ sớm ? Bản đồ phân bố vị trí đóng quân của Ngụy Quốc, chỉ cần Ngụy Hoàng chịu giao nó cho thảo dân, thảo dân sẽ lập tức dâng giải dược lên.”

“Đây là yêu cầu thực sự của ngươi.” Dịch Dương . “Phải thì ngươi mới chịu ? Hay là, ngươi chẳng qua chỉ đang kéo dài thời gian?”

“Dựa mà Ngụy Hoàng cho rằng đây là yêu cầu thực sự của thảo dân?” Giọng của Tô Kị kì lạ. “Có lẽ thảo dân là ý nghĩ viển vông như thế đấy, cho rằng ngài là mẫu si tình đến nỗi yêu mỹ nhân yêu giang sơn, vì hoàng hậu mà bằng lòng đánh đổi tất cả.”

Dịch Dương sắc mặt của Tô Kị, bỗng thoáng hiểu . Một đáp án gần như là thể tưởng tượng đang hiện lên trong đầu . Tô Kị điều kiện trời như , chẳng lẽ là vì…

“Ngươi hoàng hậu nảy sinh nghi kị với ?” Anh bật nhẹ. “Chỉ cần nàng hiểu chyện chút thôi là sẽ cảm thấy việc trẫm dùng bản đồ phân bố vị trí đóng quân đổi lấy giải dược là do đủ yêu nàng . Ngươi nhiều việc như , ngờ chỉ để phá hoại tình cảm giữa hai chúng ?”

Anh thẳng thắn, khiến cho mặt Tô Kị biến sắc. “Ngụy Hoàng… xin hãy thứ vì thảo dân hiểu những gì ngài .”

“Có hiểu thì trong lòng ngươi tự hiểu lấy, cần với .” Dịch Dương lạnh lùng đáp.

Anh đoán chính xác, đúng hơn là đoán đúng một phần. Có lẽ Tô Kị còn dự định khác nhưng phá hoại tình cảm giữa và Thương Lâm mới là mục đích chính.

Nói chừng ngay cả bản Tô Kị cũng phát hiện trong tiềm thức của ý đồ .

Thầm thở dài một , cảm thấy nhíu mày nữa . Tình yêu đúng là thứ khiến phiền não.

Tô Kị cảm thấy lòng đang rối bời. Thật chính cũng tại đưa một yêu cầu như , cũng giống như hiểu tại mạo hiểm như , về Cận Dương mà chỉ một .

Lúc , khi hạ độc Hạ Lan Tích, đó là quyết định dựa lí trí. Bất luận thế nào thì chừa một đường vẫn hơn, sẽ đến lúc phát huy công dụng. nhưng khi bọn Ngụy Hoàng bao vây ở ngoại thành, chuyện để dùng nó lợi thế.

Khi , tâm trạng của phức tạp, nhưng bản năng thì để cô thấy mang cô để trao đổi. Ý nghĩ quá kiên định, giống như nếu thế thì chắc chắn hối hận .

Ngụy Hoàng bắt A Nguyễn. Đó là đồ nhận tám năm nay, luôn coi như ruột thịt của , cho nên thể màng đến sự an nguy của nàng .

Cho nên dù đến thì vẫn đổi cô để cứu lấy A Nguyễn.

khi giải huyệt cho Thương Lâm, giải á huyệt. Lúc đó nghĩ, như thì cô sẽ thể chuyện , còn thì thể nắm một nhược điểm của cô trong tay.

Có điều, chính bản cũng sẽ dùng nhược điểm để gì.

Sau đó, chuyện tiến triển quá hỗn loạn. A Nguyễn mệnh ở sớm tối, trong cơn tức giận, quên mất chuyện hạ độc , chỉ dẫn của liều c.h.ế.t xông ngoài. khi cứu A Nguyễn thì Ngụy Hoàng đưa cô về hoàng cung.

Hắn nhận thư của Ngụy Hoàng, trong thư nhắc đến chuyện cô hạ độc, đến Cận Dương để đàm phán.

Vì thế, liền đến đây.

Khi thấy nụ rạng rỡ của cô giữa hoa cỏ xanh tươi, cánh hoa rơi lả tả thì cuối cùng hiểu chần chừ chịu giải độc cho cô chẳng qua là để cái cớ để gặp cô mà thôi.

Đê tiện như thế đấy!

“Đó là…” Mắt bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc lối ở phía xa xa, Tô Kị gần như là trợn tròn mắt lên với vẻ dám tin.

“Cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-102.html.]

Hắn nắm chặt lan can, chậm rãi . “Bóng của giống một .”

Dịch Dương theo tầm mắt của Tô Kị nhưng chỉ thấy còn đường nhỏ và dài, một cô gái ăn mặc khác gì các cung nữ bình thường khác. Tuy cơ thể của Từ Triệt kém nhưng trong một năm nay, Dịch Dương cố gắng điều dưỡng và luyện tập nên lúc , tuy cách khá xa thì vẫn thể thấy gương mặt vàng như nghệ của cô , cùng với… dáng quen thuộc.

Xem chỉ Tô Kị mới quen mà cả cũng từng gặp qua.

đó là ai chứ?

Anh nhíu mày, cố gắng vắt óc suy nghĩ , cuối cùng thì đáp án. “Nguyễn Ngọc…”

Tô Kị ở bên cạnh nhỏ. “Lẽ nàng nên mặt ở đây. Ta đưa nàng về Lĩnh Nam , hơn nữa vết thương của nàng lẽ…”

“Từ lúc thương cho tới giờ là hai tháng , cho dù đứt một tay thì cũng dưỡng lành chứ chi là…” Dịch Dương lạnh lùng . “Dung mạo khác xưa, lẽ là mang mặt nạ, nhưng dáng thì khác mấy.” Giọng châm chọc. “Ngươi là sư phụ của ả , đừng nhận bóng dáng của tử chứ?”

Tô Kị á khẩu.

Dịch Dương hít một . “Vậy ả chuyện Nam Cương Cửu Thanh Hoàn ?”

Vẻ mặt của Tô Kị cho câu trả lời.

Hai đàn ông trong giây lát, đó Dịch Dương đột nhiên quát lớn. “Vương Hải!”

Vương Hải vốn đang canh gác ngay chân cầu thang, lập tức đến mặt Dịch Dương. “Có thần! Bệ hạ gì căn dặn?”

“Hoàng hậu ?”

Vương Hải ngẩn , dường như hiểu tự nhiên Dịch Dương hỏi tới chuyện , còn vẻ hết sức sốt sắng nữa.

“Gần đây hoàng hậu nương nương đang bận xử lí chuyện của Tạ thứ nhân nên sáng nay dặn là hôm nay đến trò chuyện với Tạ thứ nhân…”

***

Bởi vì những căn phòng trong Vĩnh Hạng âm u ẩm thấp, thích hợp cho bệnh ở nên khi Tạ Trăn Ninh thương thì đưa về Giáng Tuyết Hiên tịnh dưỡng. Tuy Thương Lâm ghét nàng nhưng thể giả vờ hiền lành chu đáo, cấp cho Tạ Trăn Ninh tám cung nữ thái giám để hầu hạ tình địch nặng ký của .

Khi Dịch Dương đến đó thì thấy ngoài cửa ít , nhận quá nửa đó là của Tiêu Phòng Điện.

Xem Thương Lâm đang ở bên trong.

Không để ý đến sự quỳ lạy vấn án của các cung nữ thái giám, Dịch Dương vội vã đẩy cửa phòng , nhanh chóng vòng qua ba bức bình phong thì thấy gương mặt tiều tụy yếu ớt của Tạ Trăn Ninh. Vết thương của nàng vẫn làn nên lúc đang dựa gối nệm, bên môi nở nụ nhẹ, giống như chuyện gì đó thú vị.

bên cạnh cô là bóng dáng mảnh mai yêu kiều của Thương Lâm.

Trong phòng ấm áp cho nên cô cởi chiếc áo khoác bên ngoài, để lộ làn váy màu hồng phấn bên trong. Bộ váy càng tôn thêm vẻ trong sáng như một đóa hoa mộc lan trắng của cô, quả là thanh nhã động lòng .

Nghe thấy động tĩnh phía lưng, cô ngạc nhiên đầu , đôi mắt đen láy Dịch Dương với vẻ nghi hoặc. “Bệ hạ… xảy chuyện gì ?”

Dịch Dương thở hổn hển, trả lời câu hỏi của cô mà quét mắt những thứ bàn. Điểm tâm vẫn mất miếng nào, cô nếm quá, lắm. cái chén ngọc tay cô thì…

Anh lập tức nắm lấy tay cô, nghiến răng hỏi: “Nàng ăn cái gì ?”

“…Không gì.” Thương Lâm giật nên trả lời nhanh gọn. “Thần đang đút Tạ thứ nhân ăn canh gà, còn thì ăn gì cả.’

Thấy thần sắc của Dịch Dương, Thương Lâm đoán đang lo lắng điều gì nên nhỏ. “Hôm nay khẩu vị của thần lắm nên từng dùng qua thứ gì.” E ngại Tạ Trăn Ninh đang ở bên cạnh nên cô dám quá rõ ràng, chỉ thể dùng cách mơ hồ để nhắn với rằng cẩn thận.

Dịch Dương hề thấy nhẹ nhõm bởi câu của cô mà ngược , ngẩn ngơ ngón tay cô. “Tay của nàng thế?”

Thương Lâm cúi đầu, ngón trỏ của cô đang băng một lớp vải trắng. “Cái , lúc nãy cẩn thận nên cắt đứt tay, băng bó một chút là mà.”

Những thông tin đây lướt nhanh qua trong đầu Dịch Dương. Chất xúc tác độc phát tác nhất định ăn mà còn thể xâm nhập qua đường máu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu những kẻ đó bôi chất xúc tác lên miệng vết thương trong lúc băng bó cho cô thì…

Dịch Dương nhắm mắt , tự nhủ với hoảng loạn, lẽ đang nghĩ quá nhiều.

tay Thương Lâm bỗng nhiên thả lỏng, cái chén ngọc rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh. Tay cô ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, trán toát đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Lam Lâm… lâm lâm…” Dịch Dương vội vã ôm lấy cô, lộ vẻ hoảng hốt xưa nay từng . “Em thế?”

Thương Lâm cố gắng ngước đầu lên, răng cắn chặt, dường như đang sức kiềm nén gì đó.

Dịch Dương những lúc thế trấn tĩnh, nhưng thể khống chế mà cứ run lên. Tay nắm lấy làn áo bóng nhẵn của cô, một lúc mới thể thốt một câu ngập ngừng. “Đừng sợ, lập tức đưa em tìm đại phu.”

Thương Lâm thấy thần sắc của căng thẳng, đôi mắt đen thẳm cứ chớp mắt, trong đó ẩn chứa sự sợ hãi cách nào che giấu .

Nỗi sợ hãi vì sắp mất cô.

vài lời an ủi nhưng há miệng thì nhịn nữa, m.á.u tươi trong miệng cứ trào .

Một ngụm m.á.u tươi nôn , nhuộm đỏ làn váy của cô, cũng khiến cho tay Dịch Dương trở nên lạnh căm trong thoáng chốc.

“Dịch Dương, em đau quá…”

Đây là câu cuối cùng mà cô với khi ngất .

Loading...