Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-03-01 00:29:28
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thân thể Tô Kị khẽ run lên vì lời của cô, một tia sáng phút chốc lóe lên trong đôi mắt đen tuyền của , giống như vì tinh tú chiếu sáng bầu trời đêm.
Hắn Thương Lâm, chút kinh ngạc thêm vài phần bất đắc dĩ, mơ hồ còn chút vui sướng. “Cô thật là…” Hết đến khác khiến bất ngờ thôi.
“Thương lượng thế nào ?” Hạ Lan Duệ cao giọng . “Sự kiên nhẫn của bổn vương hạn, thời gian mà lằng nhằng với các ngươi.”
Thương Lâm tiến về phía từng bước, mặt Tô Kị. “Thương lượng xong . Nếu tứ thúc g.i.ế.c Tô đại hiệp thì xin đem đứa cháu gái g.i.ế.c luôn . Dù con sẽ giúp thúc bàn mưu soán vị.”
Bên , cô cương quyết, dữ dội xong liền Tô Kị cầm cổ tay giật lùi, dễ dàng kéo chặn . “Sự việc đến nước , trở thành mối thù riêng giữa và Hạ Lan Duệ, liên quan gì đến cô.”
“Đây chính là đồng sinh cộng tử ?” Hạ Lan Duệ nhíu mày. “Chậc chậc chậc, trong sách thật sai, đúng là hồng nhan họa thủy. Không nghĩ tới Tiểu Lục con mà cũng mê hoặc đàn ông thiên hạ vì ngại vượt qua bao dầu sôi lửa bỏng.”
Gân xanh trán Tô Kị nổi hằn lên, mắt thấy định đáp trả , Thương Lâm nâng cằm, cất cao giọng : “ . Thật những lời của con đều là gạt thúc, Ngụy Hoàng quả thật thích con, bằng cũng sẽ phí sức vượt qua bao trắc trở đến cứu con.” Bàn tay cô vươn lên rút cây trâm cài tóc, để cổ họng. “Cho nên nếu con chết, lập tức sẽ mất một lợi thế lớn.”
Thương Lâm hạ quyết tâm, cùng lắm thì dùng chính bản đánh đổi để bảo vệ tính mạng của Tô Kị. Không lẽ để Hạ Lan Duệ lợi dụng cô, mà bản cô thể ngược ? Giữ núi xanh sợ củi đốt, chỉ cần bọn họ thể sống thì chắc chắn sẽ cách để bỏ trốn.
Hạ Lan Duệ chằm chằm động tác của cô. “Ý của con là nếu cố ý g.i.ế.c Tô Kị thì con liền sống?”
Thương Lâm phối hợp liền tăng thêm một chút sức, trâm cài đ.â.m da thịt, m.á.u rỉ chảy xuống. “ . Đến lúc đó hãy dùng t.h.i t.h.ể con mà uy h.i.ế.p Ngụy Hoàng .”
“Ồ, thật là phiền phức. thật thì quả thật mất một lợi thế như con.” Vẻ mặt Hạ Lan Duệ khó xử, hai một lúc lâu đó hạ quyết tâm. “ nếu ngươi kiên quyết như thì các ngươi hãy cùng c.h.ế.t .”
Cái… Cái gì?
“Buổi tối hôm nay, Tô Kị tuyệt đối thể sống sót mà rời khỏi nơi . Bổn vương quyết định thì sẽ đổi. Tất cả những ai giúp đỡ đều chết.” Hạ Lan Duệ ôn hòa, giống như từ miệng là chuyện định đoạt sinh sát, mà là tâm sự giữa trưởng bối và tiểu bối. “Tính tình rứ thúc thế nào thì con cũng , càng ngoan cố càng gì.”
Thương Lâm cảm thấy chân như đóng đinh mặt đất, cũng thể di chuyển chút nào. Hạ Lan Duệ tính tình thật là sáng nắng chiều mưa khiến cô hoảng sợ. Cô đoán , thật sự là đoán ông phát điên tới mức , cho dù cô là một miếng mồi ngon đầy hấp dẫn, cũng chịu nhượng bộ dù chỉ một chút…
“Động thủ.” Thanh âm lạnh lùng sắt đá, giống như xiềng xích của quỷ Vô Thường, một tiếng vang lên khiến ai ai cũng khiếp sợ.
Mệnh lệnh của Hạ Lan Duệ ban , liền hơn mười thị vệ mang theo trường đao hướng về phía bọn họ. Tô Kị một lời liền chuyển , đôi bên lập tức giao đấu.
Thương Lâm trong trận cuồng phong, ngay bên cạnh là cuộc chiến ngươi c.h.ế.t sống, cô Tô Kị bảo vệ ở . Giống như một hòn đảo đơn độc giữa dòng sông cuồn cuộn, lưng là nơi cư ngụ duy nhất của cô.
Những đó ban đầu còn định chia để bắt cô, nhưng Tô Kị bảo vệ cô quá kĩ, vì thế bọn họ dứt khoát buông tha, chỉ tập trung đấu với Tô Kị.
Thương Lâm xiết chặt trâm cài trong tay, về phía Hạ Lan Duệ. Ông chỉ để bốn thị vệ canh giữ bên , hiển nhiên là đề phòng Tô Kị đánh lén. Giờ phút ông thuộc hạ bảo vệ xung quanh, vẻ mặt cực kì tự tại, lấy loại ánh mắt thưởng thức Tô Kị cùng thuộc hạ của giao chiến. Cái như , giống như thủ võ công của Tô Kị chỉ là một loại bình thường.
Cảm nhận tầm mắt của Thương Lâm, ông đầu , cách màn đêm mờ ảo cô. Một lát môi nhếch lên một nụ , vẻ mặt trêu ngươi, giống như đang cợt sụ bất lực, sự xuẩn ngốc của cô.
“Hự…” Một tiếng rên vang lên, giống như sấm sét nổ vang đánh xuống mặt đất, thở của Thương Lâm nháy mắt trở nên dồn dập. Cô kích động , chỉ thấy Tô Kị lảo đảo lùi hai bước, n.g.ự.c cắm một thanh kiếm sắc nhọn, chuôi kiếm còn trong tay đối thủ.
Trên mặt đất bảy tám t.h.i t.h.ể đó, tất cả đều c.h.ế.t kiếm của Tô Kị, m.á.u tươi chảy lênh láng đầy mặt đất, thấy rợn cả . Hắn g.i.ế.c nhiều tinh nhuệ của quân địch như rốt cục tiêu hao khí lực, kẻ địch đ.â.m trúng ngực.
Kẻ đó Tô Kị bằng ánh mắt thâm trầm, kiếm trong tay tăng thêm lực đ.â.m sâu hơn, cho Tô Kị đau đớn rên lên.
Ngừng một chốc lát kẻ đó định rút kiếm thì Tô Kị đột nhiên tay đ.â.m . Thanh kiếm đ.â.m xuyên kẻ địch, mà kẻ đó trừng mắt Tô Kị trong chốc lát, liền phun một ngụm m.á.u lớn ngã về phía , thanh kiếm trong tay cũng theo dó mà rút .
Tô Kị cử động một chút, cơ thể nghiêng ngã, mắt thấy cơ thể bản sắp ngã xuống, thời điểm cuối cùng lấy kiếm chống đỡ thể.
Hắn khom thắt lưng, dùng chút sức lực còn sót duy trì tôn nghiêm của bản , quỳ gối mặt kẻ thù. Ánh mắt đỏ hằn lên của chứa đầy sát khí khiến những kẻ còn cũng khiếp sợ, binh khí nắm trong tay bọn chúng xem chừng trở nên do dự, dám xông lên phía .
Thương Lâm cuống cuồng chạy vội đến bên cạnh Tô Kị, đỡ lấy cánh tay . “Ngươi chứ? Tô đại hiệp, Tô Kị!”
Tô Kị ho khan một tiếng, thổ huyết. “Ta .”
Vết thương kinh khủng ở n.g.ự.c như kim châm đ.â.m trong mắt cô, khiến cô chút nữa ngay tại chỗ. “Đều là hại ngươi… Là , nếu vì cứu , ngươi cũng ông tìm thấy. Đều tại …”
“Không liên quan đến cô.” Tô Kị thản nhiên . “Từ cái ngày nguyên nhân cái c.h.ế.t của phụ , sẽ một ngày như thế . Giữa và Hạ Lan Duệ, ắt sẽ một c.h.ế.t . Xem bây giờ, là thua…”
“Tô Kị, đừng cố nữa…” Cả Thương Lâm run rẩy, dùng bộ sức lực mới thể nâng đỡ cơ thể Tô Kị, để quá mức chật vật mặt Hạ Lan Duệ.
“Cô yên tâm, sẽ để bọn họ hại cô .” Tô Kị cô, bờ môi thấm đẫm m.á.u trở nên yêu mị, nhưng khiến cho càng tuấn mĩ hơn.
“Vút.” Một mũi tên xé gió bay đến, nháy mắt cắm phập n.g.ự.c Tô Kị, cũng khiến cổ họng Tô Kị phát tiếng hự đầy đau đớn.
Thương Lâm trợn to hai mắt, thấy mũi tên đ.â.m n.g.ự.c Tô Kị, đầu về phía Hạ Lan Duệ. Ông khoanh tay đó, hai bên bốn gã cung thủ lắp tên cung, bất cứ lúc nào đều sẵn sàng tay.
“Bổn vương cho rằng là một kiếm khách, vốn định cho c.h.ế.t lưỡi kiếm, cũng coi như để thể diện cho . xem bây giờ, loại ân huệ nay cần thiết.” Ông thở dài. “Cũng may dùng cung tên cũng tạm , cảm giác cũng khác biệt mấy.”
“Ông…” Thương Lâm xoay nhặt lên thanh trường kiếm, nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc như d.a.o lao về phía Hạ Lan Duệ.
“Sao , liều mạng với ?” Hạ Lan Duệ . “Đến đây nào.”
Nếu cô xông đến, lập tức sẽ bọn họ bắt giữ .
Thương Lâm theo những gì . Cô gắt gao nắm chặt thanh kiếm, lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập hận thù. “Hạ Lan Duệ, ngươi cho rõ đây, nhất hôm nay ngươi nên g.i.ế.c . Chỉ cần sống sót rời khỏi nơi , sẽ một ngày sẽ lấy mạng ngươi.”
Chuyển ngữ: Irisbo
***
Thương Lâm theo những gì . Cô gắt gao nắm chặt thanh kiếm, lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập hận thù. “Hạ Lan Duệ, ngươi cho rõ đây, nhất hôm nay ngươi nên g.i.ế.c . Chỉ cần sống sót rời khỏi nơi , sẽ một ngày sẽ lấy mạng ngươi.”
“Đừng nữa…” Tô Kị ngắt lời cô, giật thanh kiếm khỏi tay cô. “Ông ý định g.i.ế.c cô, đừng vội vàng tìm cái chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-119.html.]
“Đã là lúc nào mà cháu chỉ nghĩ đến khác? Quả nhiên là c.h.ế.t hoa mẫu đơn…”
Vế còn kịp thốt thì Tô Kị vốn đang suy yếu bất giác tay, trực tiếp lấy thanh kiếm trong tay ném Hạ Lan Duệ. Tô Kị tập võ nhiều năm, bản lĩnh sớm vượt trội hơn bình thường, một chiêu là liều mạng đánh tới, đương nhiên sẽ khác với bình thường. Chỉ thấy thanh kiếm như mắt, xuyên qua khe hở hàng phòng ngự đ.â.m thẳng Hạ Lan Duệ.
Vẻ mặt ông biến đổi, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Điện hạ…”
“Điện hạ, chứ?”
“…Bắn tên!”
Cùng với mệnh lệnh Hạ Lan Duệ ban , Tô Kị liền kéo lấy Thương Lâm ôm trọn lòng. Hắn cuộn , dùng chính cơ thể bao bọc lấy cô, đưa lưng về hướng Hạ Lan Duệ, bảo vệ cô trong vòng tay.
Âm thanh mũi tên cắm phập da thịt.
Từng mũi từng mũi nối tiếp .
Thương Lâm , đến tột là bao nhiêu mũi tên b.ắ.n .
Cô quỳ gối mặt đất, cả cứng ngắc dựa lòng Tô Kị, một lát mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô với ánh mắt hết sức kì lạ, giống như là quen .
“Ngươi… vì ?”
Vì cô đỡ những mũi tên, vì một mực che chở cho cô? Vì ?
Tô Kị yếu ớt. “Ta , nhất định sẽ bảo vệ nàng. Mãi mãi… bảo vệ nàng.”
“Ngươi câu đó khi nào?” Thương Lâm nghiến răng nghiến lợi . “Vốn dĩ ngươi ! Ngươi đừng hòng lừa !”
Tô Kị bật . “Theo như nàng thì đúng là . … luôn thầm tự nhủ trong lòng…”
Thương Lâm như sét đánh, ngơ ngác Tô Kị, mất phản ứng.
Tay vẫn đặt bên eo cô, lúc chậm rãi nâng lên, cuối cùng đặt tại lưng cô. Hắn kéo cô gần, hai cùng tựa , giống như đang ôm .
Đây chính là sự mật mà mong mỏi bấy lâu, vô tưởng tượng đến, là cảnh nghĩ mãi mãi sẽ xuất hiện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cằm Tô Kị dựa hõm vai của cô, trong nháy mắt mùi m.á.u tươi đến gay mũi đều còn ngửi thấy, mà thoang thoảng mùi hương thơm ngát vấn vít cô.
“Có một chuyện vẫn luôn giải thích với nàng… Lúc mới gặp , hiểu lầm nàng nhiều chuyện, nhiều lời với nàng. Nàng khi đó nhất định … ghét ?”
“Ta như thế… thật là nguyên nhân. Sở dĩ cha năm đó thua trận là do nữ nhân bên cạnh phản bội. Ông tin tưởng bà mà bà lợi dụng sự tin tưởng đó, đem tình hình quân sự mật báo cho nước Ngụy, hại cha oan ức thể giãi bày…”
Đây là một đoạn kí ức mà cho ai . Người cha một đời minh thần vũ cuối cùng thua lưỡi đao “nữ nhân”, thể đây là một sự sỉ nhục trong cuộc đời của ông. Bây giờ nghĩ , đàn bà đó hiển nhiên là do Hạ Lan Duệ an bài, cũng khó trách mấy năm nay tìm tung tích của bà .
“Ta vốn tưởng rằng nữ nhân khắp thiên hạ đều giống như , vô tình vô nghĩa, âm hiểm giả dối, cho nên khi Tĩnh Chi vì nàng mà giam cầm ở phủ , mới tức giận đến . thì nàng và những nữ nhân khác… hề giống … Nàng là , Ngụy Hoàng cũng… là . Nàng sống sót trở về, sống hạnh phúc bên Ngụy Hoàng. Một nữ tử như nàng, cuộc sống nhất định sẽ hạnh phúc viên mãn, nên c.h.ế.t nơi chốn .”
“Đồng ý với , nhất định sống sót trở về. Ngụy Hoàng đang chờ nàng.”
Nước mắt Thương Lâm tuôn rơi như chuỗi hạt châu chặt đứt, chỉ thể ngừng lắc đầu. “Đừng nữa… Ta bảo là ngươi đừng nữa…”
Tô Kị khẽ , quả nhiên hề nữa.
Hắn cảm thấy lạnh, một cảm giác quen thuộc chạy dọc xuyên suốt .
Nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ , cái cảm giác xuất hiện một năm 16 tuổi. Hắn lẻ loi một , vất vả bôn ba bốn năm ở thành Sóc Phương, lặn lội trong cánh đồng tuyết mênh mông, rộng lớn.
Khi đó trong lòng luôn bừng bừng một ngọn lửa hi vọng, cứ nghĩ rời khỏi nơi đó trở Dục Đô, nhất định thể tìm cách báo thù lấy tẩy oan cho phụ . khi trong cánh đồng tuyết ngàn dặm xa xôi, thì ngọn lửa trong lòng trở nên mỏng manh. Hắn đông lạnh ngay cả bước cũng , một thời gian dài ăn, sức lực khắp cũng theo đó mà tan hết. Cuối cùng mệt mỏi ngã quỵ lớp tuyết, nghĩ rằng bản thể qua khỏi kiếp .
Đã qua nhiều năm như , rốt cục vẫn tới bước cuối cùng .
“Tô Kị… Tô Kị ngươi ?” Thương Lâm nâng mặt Tô Kị lên, hoảng sợ hỏi han ngừng.
Khuôn mặt trong lòng bàn tay nàng, cùng nàng hai đôi mắt . Ánh mắt của nàng sáng, bên trong đọng làn nước mắt trong suốt, như vì trong đêm tối khiến nhịn khẽ nâng tay chạm .
Trong đầu hiện lên một buổi chiều rực nắng, nàng mặc y phục trắng tinh ở hành lang pha . Hắn bước từ một con đường nhỏ, một con đường phủ đầy hoa cùng những rặng liễu, đến cuối con đường thấy một dáng đang dựa lan can. Như cành mai mảnh mai, xinh , nâng tay tạo thành một khung cảnh nên thơ.
Nàng thấy động tĩnh phía , chậm rãi đầu, hề ngạc nhiên khi thấy . Ánh mắt lóe sáng, đôi môi đào đỏ thắm gợi lên, nàng khẽ . “Tô đại hiệp, mời đến đây cùng thưởng .”
Khi đó, nàng nhốt ở biệt viện của , cùng sớm chiều gặp mặt…
Thì đó là cuộc sống mà mong , là thời gian hạnh phúc nhất của .
Cánh tay nâng lên nửa chừng đột ngột hạ xuống, sức lực cả chợt tan biến, cánh tay rơi xuống Thương Lâm.
“Tô Kị, Tô Kị…Tô Kị!”
Thương Lâm ôm chặt Tô Kị, vẫn nhúc nhích quỳ gối nơi đó, cả như hóa thành tượng đá.
Thương Lâm há miệng, cảm thấy trong miệng một luồng khí lạnh cứng, cứ như đang ngậm một khối băng. Khối băng đó chạy khắp cơ thể nàng, từ yết hầu chạy đến mỗi một tấc xương tủy đều đông cứng, đau đến nỗi thốt lên thành lời.
Không qua bao lâu, đỉnh đầu bỗng trở nên tối sầm. Thương Lâm mở to mắt, thấy khuôn mặt chút cảm xúc của Hạ Lan Duệ.
Ông thuộc hạ dìu tới, từng giọt mồ hôi trán lăn dài xuống, thể thấy đang chịu đựng đau đớn. dù là như , ông vẫn ép buộc bản ở chỗ , chằm chằm Tô Kị. Một lúc lâu , mới nở nụ nham hiểm.
Quay đầu về phía Thương Lâm, trong giọng ông tràn đầy sự trào phúng. “Khóc đủ ? Khóc đủ thì cho nhặt xác .”