Gần nửa canh giờ , Thương Lâm và Dịch Dương theo cung nữ áo xanh tên là Thẩm Hương đến nơi bọn họ ở, cung nữ Tô Cẩm mang long thai cũng ở đó.
Tô Cẩm và Thẩm Hương đều là cung nữ chăm sóc hoa cỏ trong Hạnh Viên, thường ngày ai hỏi han tới. Hai tháng , Từ Triệt đột nhiên nhã hứng, một đến Hạnh Viên thì gặp Tô Cẩm xinh như hoa như ngọc, kiềm chế nên sủng hạnh nàng . Thiên tử sủng hạnh cung nữ đều ghi , nhưng lẽ Từ Triệt sợ Hoắc Tử Nhiêu tức giận, hoặc là ăn xong trả tiền nên căn dặn Tô Cẩm , chỉ ban thưởng cho nàng một khối ngọc bội theo lệ.
Chuyện vốn nên cứ thế mà trôi qua, nhưng ai ngờ Tô Cẩm quá may mắn (hoặc là quá xui xẻo) nên chỉ một là dính bầu. Thấy đứa trẻ hai tháng mà Tô Cẩm dám cho hoàng đế , sáng nay còn sốt cao nên Thẩm Hương – thiết với nàng – kìm lòng , liều c.h.ế.t cầu xin hoàng đế.
Trong căn phòng đơn sơ chật chội, Dịch Dương cô gái mặt mày tái nhợt giường, im lặng . Tô Cẩm từ trong cơn mơ màng tỉnh , thấy Dịch Dương thì dám tin nên trợn tròn mắt. “Bệ hạ… là thật ?” Nàng rụt rè sợ hãi. “Nô tì… nô tì tội…”
“Nàng tội gì cả.” Dịch Dương mỉm . “Cứ nghỉ ngơi cho , trẫm sẽ an bài con nàng thích đáng.”
Nước mắt của Tô Cẩm lập tức trào .
Mãi đến khi hai về tới Tiêu Phòng Điện, cung nữ thái giám lui hết, cuối cùng Thương Lâm nhịn nữa mà bật ha hả: “Chúc mừng bệ hạ, sắp cha , chúc mừng nha… Lần ngày ngài xuyên qua, chẳng những một đống vợ mà còn cả con nữa, đúng là thắng lớn quá !”
Dịch Dương thấy nàng tới mức thở thì cũng mỉm kỳ lạ. “ , ít nhiều gì cũng nhờ mà mới cưới em, bà xã ạ.”
Thương Lâm rùng một cái, lập tức hết nổi.
Thấy mặt Dịch Dương vẻ trầm ngâm thì Thương Lâm cũng thôi định trêu đùa nữa, cảm thán: “Dám mà dám nhận, tên Từ Triệt đó đúng là thứ gì lành.” Cô ngừng một chút. “Vậy định đây?”
Dịch Dương màn đêm đen kìn kịt, im lặng .
***
Sáng sớm hôm , cả hậu cung đều tin tức cung nữ Tô thị trong Hạnh Viên sủng hạnh và thai, bệ hạ sắc phong thất phẩm ngự nữ, bản thưởng Hàm Thúy Các.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hậu cung của hoàng đế giờ con, Tô ngự nữ đột nhiên xuất hiện khiến cho bàn tán xôn xao, ai ai cũng đoán xem đứa trẻ sinh một cách thuận lợi , rốt cuộc là nam nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-13.html.]
Hoàng hậu nương nương cũng coi trọng chuyện , mấy ngày liên tục đều đến Hàm Thúy Các chuyện phiếm với Tô ngự nữ, còn phái thái y qua để chăm sóc cho long thai. Mọi thấy tình hình như nên suy đoán rằng lẽ hoàng hậu nuôi đứa trẻ với danh nghĩa của để lấy lợi thế đối kháng với Hoắc quý phi.
Đối với sự thiện của Thương Lâm, Tô Cẩm vẫn chút e sợ. Lần đầu tiên Thương Lâm đến, nàng dậy để quỳ lạy nhưng Thương Lâm ngăn . “Ngươi đang thai, chăm sóc cái thai mới là chuyện quan trọng, đừng để ý tới mấy chuyện lễ nghĩa hình thức .” Cô ôn hòa , dáng vẻ của vợ cả.
Trước Hoắc Tử Nhiêu độc sủng, những cung nữ như Tô Cẩm đều đường sống. Bệ hạ gì nhưng bọn họ hiểu rõ rằng Hoắc quý phi thể chấp nhận trong cung nào sinh con nàng . Vì thế, Tô Cẩm mới dám với hoàng thượng. Ai ngờ hoàng hậu mới tới rộng lượng Tô Cẩm cực kỳ cảm kích, khỏi cảm thấy ông trời quá với .
Cảm xúc vẫn duy trì cho đến ngày hoàng hậu ăn chén canh bồ câu hầm thiên ma[1] của nàng , đó bụng đau như d.a.o cắt bất tỉnh.
Người trong Hàm Thúy Các sợ tới nỗi mặt trắng bệch: truyền thái y, mời bệ hạ! Một chung , hoàng thượng vội vội vàng vàng chạy tới Hàm Thúy Các, lúc Thương Lâm uống thuốc giải độc nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Chuyện là ?” Giọng hoàng thượng lạnh như băng.
Tô Cẩm cảm thấy tai ương sắp giáng xuống đầu, sự thiện ôn hòa mà hoàng hậu đối với nàng trong thời gian hiện lên mắt, nàng cắn môi, chỉ cảm thấy bao giờ căm hận đến như thế. “Có hạ độc thần , hoàng hậu nương nương ăn nhầm canh của thần nên mới…”
“Có hạ độc nàng?” Hoàng thượng nhíu mày. “Ai đây?”
Tô Cẩm còn chuyện thì Thẩm Hương – nóng tính nhịn . “Là Hoắc quý phi! Nhất định là Hoắc quý phi! Trong cung bao đứa trẻ nàng hại chết, hôm nay nàng cũng hại A Cẩm!”
Trước mắt bao , sắc mặt hoàng thượng khó coi đến tột đỉnh.
***
Vì Thương Lâm ăn ít canh nên nửa đêm hôm đó liền tỉnh . Khi mở mắt , cô phát hiện Dịch Dương đang cầm một nắm tóc của và thất thần, ánh mắt xa xa là đang gì.
Cô ho một tiếng, yếu ớt : “Khi bên giường bệnh của , thể tỏ vẻ đau lòng thêm một chút ?”
Lúc Dịch Dương mới phát hiện cô tỉnh, thản nhiên : “Phân lượng thuốc trong đó cân nhắc kỹ, nếu cô mà chuyện thật thì cô định là c.h.ế.t nơi đất khách quê , chỉ thể một tiếng mạnh giỏi.”
Thương Lâm chán nản: “Miệng chó mọc ngà voi.”