Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-02-23 07:47:33
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại nơi xa lạ , gặp từng yêu, cô vui mừng.
“Em…”
“Tích Nhi.” Cao Trầm đè nhỏ giọng, nghiêm túc cô. “Muội yên tâm, nhất định sẽ nghĩ cách để đưa rời khỏi đây.”
Thương Lâm: “…..hả?”
(Đoạn đối thoại tiếng Việt dịch – , – em, nhưng trong tiếng Trung chỉ 我 – wǒ và 你 – nǐ nên thể phát hiện hai đang ông gà bà vịt)
***
“Cho nên, chỉ là do cô hiểu lầm thôi ?” Dịch Dương chống cằm, lật xem tấu chương nhàn nhã hỏi: “Cao Trầm đó chỉ giống với đối tượng yêu thầm của cô thôi đúng , chứ là một .”
Thương Lâm chán chường đó, sức mà phản bác câu ‘đối tượng yêu thầm’ của . “Ừ, do hiểu lầm thôi.” Cô dừng một lát. “Có điều, chắc là và Hạ Lan Tích gì đó với .”
“Này thể đoán .” Dịch Dương khẽ: “Bây giờ nghĩ đến thì hai bọn họ là thanh mai trúc mã, chắc là sớm thầm đính ước với .”
“Thầm đính ước…” Thương Lâm lẩm bẩm lặp . , biểu ca và biểu chính là quan hệ dễ xảy ám ở thời xưa. Hai , một là con gái của hoàng đế, một là con trai của trưởng công chúa, cả hai đều phận cao quý, cuộc tình vốn là một mối lương duyên , đáng tiếc…
“Lúc e là Hạ Lan Tích thể nào ngờ kết cục của nàng và biểu ca chính là gả đến nơi xa xôi, chịu cảnh trời nam đất bắc.”
“Cô xúc động quá nhỉ!” Dịch Dương nhướng mày. “Thế nào, hy vọng tan thành tro cho nên cảm thương nuối tiếc đến ?”
Thương Lâm uể oải, thèm tiếp.
Dịch Dương thở dài, đặt tấu chương tay xuống, chậm rãi đến mặt cô. “Nào, bé đáng thương, để trẫm xem xem nàng .”
Cằm của Thương Lâm những ngón tay mãnh mẽ của nắm lấy, cô nhịn mà cau mày. “Anh đùa nữa ?” Sau khi xuyên qua, đầu tiên gặp mặt nắm lấy cằm, chuyện cô còn quên !
Gã sở thích sờ cằm của chứ?
Dịch Dương , đôi mắt trong trẻo cứ cô chằm chằm, trở nên chăm chú. Thương Lâm ánh mắt của ảnh hưởng, cô nuốt một ngụm nước bọt, bối rối . “Anh… gì ?”
“Thật cũng chút tò mò, chúng sớm chiều bên cũng mấy tháng mà thấy cô chút tình ý gì với ?” Dịch Dương nghiêm túc . “Theo lý mà thì cũng tuấn nho nhã, dịu dàng chu đáo, kém gì đối tượng yêu thầm của cô ? Cô ‘đổ’ ánh hào quang của khiến khó hiểu!”
Thương Lâm há hốc mồm . Những lời như thế mà cũng , còn với vẻ mặt nghiêm túc như đang chuyện học thuật nữa chứ, da mặt của dày bao nhiêu ?
Tuy trong lòng đang phỉ nhổ nhưng khi đối diện với gương mặt tuấn gần ngay mắt , cô thể thốt nên lời. Dưới ánh đèn dìu dịu, mặc quần áo trắng, tóc búi bằng trâm ngọc, giống như một công tử nhuốm bụi trần miêu tả trong thơ ca, quả nhiên là phong thái trác tuyệt. Còn công tư phong thái trác tuyệt đang lẳng lặng cô với ánh mắt dịu dàng ấm áp, giống như đang món báu vật trăm năm khó tìm .
Cô đắm chìm trong ánh mắt , thất thần trong giây lát.
“Ha ha…” Hắn bỗng nhiên bật , thả cằm cô , lui một bước, hài lòng : “Nhìn bộ dạng của nàng , cuối cùng trẫm cũng xác định là sức hấp dẫn của vẫn còn, yên tâm .”
“Anh…” Bấy giờ Thương Lâm mới phát hiện rằng đang đùa bỡn, mặt lập tức đỏ lên. “Đồ khốn!”
Dịch Dương là như thấy, vui vẻ về bên bàn tấu chương.
Thương Lâm vuốt hai má nóng bừng của , nhớ tới việc lúc nãy gã mê hoặc thì chán chường, thế nào.
Cô phát hiện rằng Dịch Dương đùa một lúc như thì tâm trạng mất mát vì chuyện của Cao Trầm lúc nãy vơi gần hết.
“Trừ chuyện , hai còn những gì?” Dịch Dương đợi một lúc cho cô lấy bình tĩnh mới hỏi.
Thương Lâm nhớ tới câu cuối cùng mà Cao Trầm với thì lòng bối rối. “Anh sẽ mang .”
Dịch Dương khẽ cau mày. “Anh dẫn cô ?”
“Nói đúng hơn là mang Hạ Lan Tích .” Thương Lâm hăng hái phát huy năng lực tưởng tượng kịch bản của . “ cụ thể thì giữa bọn họ xảy chuyện gì nhưng thể đoán đại khái. Có lẽ khi hoàng đế tứ hôn, hai đều tưởng rằng thể quên mối tình , nhưng khi Hạ Lan Tích gả thì Cao Trầm mới phát hiện thể mất cô nên phát điên, mất lý trí nên mới ‘đợi khi hồn thì ở đây ’.” Cô ngẩng đầu Dịch Dương, giọng khẳng định. “Anh dẫn Hạ Lan Tích bỏ trốn.”
Dịch Dương im lặng một lát mỉm . “Cũng to gan thật.” Lời như đang khen ngợi.
Thương Lâm hừ lạnh vài cái. Có đàn ông khác dẫn vợ của bỏ chạy mà vẻ hùng trọng hùng, lòng đúng là rộng như biển cả.
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-18.html.]
Đêm hôm Thương Lâm ngủ ngon giấc. Cô mơ thấy ác mộng.
Dưới mái hiên mưa phùn rả rích, cô mặc một chiếc váy màu hoa hồng, mong ngóng phía xa xa. Theo tin tình báo của Tiểu Thi, giờ mỗi tuần, sẽ đến đây sách. Nếu bọn họ gặp ở đây, cô thể lấy lý do là quên đem dù để đưa cô một đoạn.
Rốt cuộc thì đó cũng xuất hiện trong tầm mắt của cô. Nụ môi cô còn kịp nở thì thấy bên cạnh còn một bóng nhỏ xinh. Anh cầm một cây dù lớn màu đen, che và cô gái bên cạnh. Cô gái luôn tươi , còn thì cũng kiên nhẫn cúi đầu gì đó với cô .
Bọn họ bước lên bậc thềm, bên cạnh cô, còn cô thì như đóng đinh đất.
“Ủa, em ở đây?” Anh phát hiện cô, xếp dù hỏi.
“Em… ở đây chờ bạn.” Cô gượng gạo.
“À.” Anh ôn hòa. “Anh còn tưởng em định , tính nếu em mang dù thì theo thì thể cho em mượn.”
Cô gái bên cạnh thế thì lập tức nhiệt tình : “Là bạn của hả? Mình còn dư một cây dù đây, cần ?”
Cô chiếc dù màu hoa hồng tay cô , lắc đầu : “Không cần , bạn của sẽ đến ngay, chung với .”
“Vậy thì . Chúng trong .” Anh gật đầu với cô dắt tay cô gái .
Cô đó, ngẩn ngơ theo bóng họ, bỗng nhiên cảm thấy sự an bài tỉ mỉ của trong một tuần nay đúng là một trò .
“Dậy, dậy …”
Vân Mộng Hạ Vũ
Một giọng ngừng lặp lặp bên tai cô, cô ngoài sự đau buồn còn cảm thấy bực bội.
thảm thương thế , cho yên tĩnh một lúc ?
“Này, cô đó… đừng nữa!”
liên quan gì đến !
Phiền c.h.ế.t !
“Bốp__!” Một tiếng giòn giã vang lên cô từ trong mơ bừng tỉnh.
Đây là thư viện của trường mà là cung điện u ám trong cung. Màn che lộng lẫy, còn cô thì đang giường, ngơ ngác, khóe mắt còn ươn ướt, tay dừng giữa trung, lòng bàn tay còn đau.
Cô mở to mắt, ngẩn ngơ trai bên cạnh.
Hắn mặc bộ đồ ngủ màu trắng, cổ áo mở rộng, lộ làn da trắng sạch sẽ. Dưới mái tóc dài đen bóng, gương mặt tuấn của càng thêm động lòng . Hắn bên cạnh cô, chân co gập , tạo thành một tư thế tự nhiên. Trong đôi mắt đen láy chút cảm xúc, chỉ lẳng lặng cô.
Cô như thì co rụt theo bản năng. Nhờ ánh đèn bên ngoài, cuối cùng cô cũng rõ, má trái của còn một dấu màu hồng…
Chết cha, cô lỡ tay đánh !
“Tỉnh ngủ ?” Dịch Dương nhưng vui. “Không nữa ?”
Thương Lâm thế thì hoảng hốt lau mắt, khụt khịt mũi. “…”
“Nằm mơ thấy gì thế?” Dịch Dương lạnh lùng : “Khóc lóc sướt mướt thức dậy đây.”
Hắn nhắc thế, Thương Lâm lập tức nhớ tới giấc mơ của . Đó là đầu tiên cô nếm trải sự cay đắng của tình yêu trong hai mười bốn năm trong đời. Hơn nữa mấy năm đó ngừng chịu nỗi đau .
…sự kiện bắt đầu cho một cuộc đời bi thảm!
Lòng cô chua xót, cảm thấy mặt cũng đáng ghét thế nữa. Thậm chí còn cảm giác hết sức thiết.
Đây là chiến hữu duy nhất của cô hiện nay.
Dịch Dương lớn từng tuổi, đây là đầu tiên ăn tát, lòng hết sức hậm hực, nhưng ai ngờ kẻ tội đồ châm chọc mấy câu thì mắt đỏ hoe
Rốt cuộc thì ai mới là hại đây!
Hắn bực bội nhíu mày, đang định quát bảo cô nữa thì bỗng nhiên hai cánh tay dang ôm lấy.
Cô… nhào lòng .