Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-02-23 07:47:38
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tay Thương Lâm một dùng sức kéo mạnh, còn kịp hồn thì kéo trong n.g.ự.c ai đó. Người cô va lồng n.g.ự.c rắn chắc , cô ngẩng đầu lên thì thấy xương hàm với những đường nét cương nghị của Cao Trầm.
“Đừng sợ…” Một tay ôm eo cô, lách tránh làn mưa tên đang bay đến, còn dành chút thời gian để an ủi cô.
Theo tin tình báo của Thương Lâm, hình như võ công của Cao Trầm cao, còn huấn luyện trong Vũ Lâm Quân. theo quy định gặp quân vương thì thể mang vật sắc nhọn nên bây giờ trong tay gì vũ khí, cách nào để phản kích, chỉ thể trốn trốn tránh tránh.
“Hộ giá! Hộ giá!” Thương Lâm thấy tiếng kêu hoảng loạn của Vương Hải, nhưng vì đêm nay ý đồ khác nên Dịch Dương chỉ để mấy tên thị vệ ở gần đình, còn đội quân bảo vệ thì điều sang một nơi cách đó cũng khá xa, thành bây giờ nước xa cứu lửa gần.
Thảm !
“Cẩn thận!” Thương Lâm giãy giụa hét về phía Dịch Dương thì thấy tiện tay đoạt lấy thanh đao trong tay thị vệ bên cạnh, thành thạo đánh rớt những mũi tên đang bay tới, hành động trông mắt.
Cái gã … rốt cuộc thì nghề gì chứ?
Cao Trầm kéo Thương Lâm tránh một gốc cây, tiếng đánh loạn xạ ở đằng xa, n.g.ự.c hít thở phập phồng. Hắn bỗng nhiên khẽ một tiếng: “Tuy giống như kế hoạch nhưng thế cũng …”
Thương Lâm ngẩn , gáy bỗng nhói lên một cái và ngất .
***
Khi Thương Lâm tỉnh thì bên ngoài tối đen như mực. Cô xoa chỗ cổ còn đau nhức, dậy quan sát bốn phía. Đây là một gian phòng ngủ bình thường, giường chiếu ngăn nắp sạch sẽ, chiếc bàn bên cạnh đầu giường một cái bình sứ cao cổ trắng tinh, bên trong cắm vài cành mai, mùi hương thoang thoảng bay , thấm gan ruột.
“Két—” Cửa phòng mở , Cao Trầm bưng một cái mâm bằng gỗ đàn hương, chậm rãi bước . Dưới ánh nến chập chờn, cô bằng ánh mắt chăm chú, giống như mê hoặc lòng .
“Muội tỉnh ? Ta hầm cháo gạo nếp với hạnh nhân mà thích, còn chuẩn những món ăn khoái khẩu khác nữa, mau ăn một chút .”
Thương Lâm một lúc. “Đây là ?”
“Dùng cơm .” Cao Trầm mỉm .
“Huynh bắt tới đây?” Thương Lâm mím môi, vẻ dám tin. “Đây là tội c.h.é.m đầu đấy!”
Cao Trầm khẽ vài tiếng. “Ta .” Hắn bình tĩnh cô. “Bắt đầu từ ngày rời khỏi Dục Đô, sinh mệnh còn là của nữa . Lần đến tìm thì vứt bỏ hết thứ.”
Mẹ nó, tự nhiên sến như Quỳnh Dao là ?
“Đồ điên!” Thương Lâm mắng một câu, dậy định chạy ngoài nhưng Cao Trầm cho cô như ý, kéo cánh tay của cô . “Muội ?”
“Còn nữa? Về nam Sơn.” Thương Lâm . “Trước khi tin tức mất tích truyền ngoài.” Lúc cô bắt là buổi tối, bây giờ trơi còn sáng, thì cùng lắm là cô chỉ mới mất tích mấy canh giờ, vẫn còn kịp. Chỉ cần cô mau chóng trở về thì sẽ ai phát hiện chuyện .
“Đã qua một ngày một đêm , bây giờ về cũng kịp nữa.”
“Một ngày… một đêm?” Cổ họng Thương Lâm nghẹn . “Huynh ?”
Trong mắt Cao Trầm hiện lên vẻ áy náy. “Xin , tối qua tay quá nặng khiến ngủ lâu một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-21.html.]
Thương Lâm cảm thấy sắp chịu nữa . Nói cách khác, cô chỉ mới bắt mấy canh giờ như cô tưởng mà bắt hai mươi bốn tiếng đồng hồ…
Bà nó, nó, cha nó! Gã khốn tìm đường c.h.ế.t thì thôi , còn kéo cô c.h.ế.t chung?
“Huynh đang gì !” Thương Lâm phẫn nộ hét lên. Cô bắt đây, hành cung ở Nam Sơn sẽ loạn thành kiểu gì nữa. Quan trọng nhất là thời xưa coi trọng danh tiết, bây giờ thì , hoàng hậu nương nương tình cũ mang một ngày một đêm, gì chuyện gì xảy !
Cô tiêu đời !
“Ta chứ.” Cao Trầm đáp, đưa tay nâng gương mặt cô lên. “Tích Nhi, gì nên mới trơ mắt . Bây giờ hiểu , cha hoàng thượng đều thể trở thành lý do ngăn cản đôi . Ta ở bên cạnh , cho dù c.h.ế.t cũng buông tay!”
Thương Lâm bắt , trong đầu bỗng hiên lên hình ảnh lâu , cô và đó cùng ánh trăng, trong sân vận động của trường uống hết ly đến ly khác. Cuối cùng cả hai đều say ngà ngà, cô dựa vai đó, cô mơ mơ màng màng những lời trong lúc say. Còn đó thì và cô một lúc, đó bỗng nhiên ôm chặt cô. Đôi môi nóng bỏng của đó kề sát tai cô, nhẹ nhàng : “Thương Lâm, em thú vị như thế nhỉ? Nếu yêu của mà là em thì chắc chắn sẽ nỡ rời xa…”
Nước mắt của cô lập tức trào .
Cao Trầm gương mặt đầm đìa nước mắt của cô, yêu thương lau hai má cho cô. “Tích Nhi, đừng nữa, như sẽ đau lòng…”
Đau lòng cái đầu ngươi ! Bà đây vì ngươi!
…Sau khi phát tiết một trận, Thương Lâm quyết định hảo hán sợ chịu thiệt mắt, ngoan ngoãn xuống bên bàn ăn cơm. Gạo nếp mềm dẻo, cho là tan ngay trong miệng, ngon c.h.ế.t . Sau khi ăn nửa chén, Thương Lâm quyết định đổi cái về Cao Trầm. Cho 1 like. Nhìn một công tử cao quý như mà tay nghề giỏi thế .
“Ừm, cháo ngon.” Thương Lâm nghiêm túc.
Cao Trầm vui vẻ, đưa tay vén phần tóc rối của cô. “Cũng đầu ăn những thứ , ngạc nhiên thế?”
À, thì đây là tình tiết cố định khi Hạ Lan Tích và yêu , cô sơ suất thật. Thương Lâm đảo mắt một vòng, mặt đổi sắc. “Lâu quá ăn nên quên mất .”
Cao Trầm thế thì mặt biến sắc, gì nữa.
“Bây giờ chúng đang ở ?” Thương Lâm cố giả vờ như hỏi bâng quơ.
“Nơi an .” Cao Trầm . “Muội cần lo lắng.”
Thương Lâm một cái, lập tức hiểu . Bởi vì chuyện đêm qua và thái độ chần chừ của cô lúc nãy nên lo là cô sẽ tìm cơ hội chạy trốn.
Hắng giọng vài cái, Thương Lâm lộ vẻ đau thương và bi ai. “Biểu ca…”
Cao Trầm lập tức ngẩng đầu lên, cô với ánh mắt sáng rực.
“Huynh cũng đoán đó, những lời lúc là vì mạo hiểm. Bây giờ nếu hạ quyết tâm, cũng cứu , tính toán gì thì cho .” Thương Lâm nghiêm túc : “Tình hình thế thì bất luận là hoàng cung Yến Quốc hoàng cung Ngụy Quốc chúng đều thể trở về. Nếu lưu lạc chân trời góc bể thì sự chuẩn chu đáo.”
Cao Trầm cô chằm chằm, mãi đến khi Thương Lâm thấy bất an, gì lộ tẩy thì mới từ tốn nở nụ . Diện mạo của vốn những đường nét cương nghị, tính tình cũng lãnh đạm nhưng khi ở mặt cô thì dịu dàng chu đáo. Thương Lâm ngắm gương mặt quen thuộc đang với vẻ yêu thương , tim bỗng rung lên, suýt nữa thì cầm lòng .
Bà nó! Đừng để dụ dỗ!
“Trước đó mua chuộc thị vệ trong hành cung, cũng bố trí xong tất cả, vốn định hẹn tại Lâm Uyên Đình tối qua, đó thì dẫn , ai ngờ Ngụy Hoàng đột nhiên triệu kiến… Tuy kẻ nhảy phá đám nhưng kết quả vẫn khác gì mấy. Bây giờ hành cung ở Nam Sơn lộn xộn, là thời cơ để chúng rời khỏi đây.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thì là thế. Thương Lâm trầm ngâm một lát nhíu mày : “ bọn sẽ tới hành cung? Đây cũng là điều trong kế hoạch của ?”