Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-02-23 07:47:50
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bọn ăn mày tống , Thương Lâm vùng đất hoang vắng trống trải, cả bẩn thỉu dơ dáy, Dịch Dương áo mũ chỉnh tể, bỗng nhiên cảm thấy lúng túng.

Nỗi sợ hãi tràn ngập từ từ biến mất, cô bắt đầu cảm thấy vác bộ dạng mặt thì đúng là quá mất mặt.

“Uhm, cảm ơn đến cứu …” Cô ấp a ấp úng. “Nếu thì hôm nay tiêu đời .”

Vân Mộng Hạ Vũ

Dịch Dương với giọng thản nhiên. “Không gì.” Hắn ngừng một chút. “Có điều cô trốn giỏi thật đấy, của mấy tìm để mất, uổng công theo khắp nơi. May mà tối nay đến kịp, nếu …”

Hắn tiếp, nhưng tại nơi hoang dã, bảy tám gã đàn ông đuổi theo một cô gái, định gì ai mà . Nếu hôm nay xuất hiện kịp thời thì…

Thương Lâm để ý đến vẻ khác thường của , chỉ nhíu mày hỏi: “Người của tìm ?” Đầu cô bỗng lóe lên. “Mấy tên hắc y nhân trong ngôi miếu đổ nát phía tây thành Hạ Đinh tối hôm đó là của ?”

“Nếu cô tưởng là ai?” Dịch Dương . “Cao Trầm thể đoán cô sẽ trốn trong ngôi miếu hoang ?”

“À… cho nên đó là phái đến để tìm , nhưng ngờ cơ trí dũng cảm đến thế, thể cắt đuôi bọn họ, thế là đoán ngoài thành nên theo đó đến tìm ?”

“Bỏ mấy chữ ‘cơ trí dũng cảm’ thì những chỗ khác đều sai.”

Thương Lâm còn hỏi nữa thì Dịch Dương ngăn cô . “Đừng nữa, cô mau tìm chỗ nào đó để tắm rửa, quần áo . Dơ như thế, cũng thấy mệt theo.” Hắn vẻ dám thẳng cô.

Thương Lâm: “…Làm dơ mắt của bệ hạ, thật là ngại quá!”

***

Nửa đêm nửa hôm, bọn họ thể nào thành , may mà cách đó mười dặm còn một khách điếm, phục vụ khách vãng lai dừng chân nghỉ . Nhìn cái khách điếm trơ trọi trong đêm, Thương Lâm lo lắng. “Nếu đây là hắc điếm thì thế nào bây giờ?” Dịch Dương liếc cô một cái khinh bỉ. “Vậy thì đen ăn đen chứ .” Khí thế lưu manh côn đồ đầy khiến cho Thương Lâm trở nên yên tâm hơn, nhanh nhẹn theo mướn phòng.

Trong căn phòng sạch sẽ, bà chủ xách một thùng nước nóng thật to , Thương Lâm cảm ơn xong thì vội vàng cởi quần áo , hân hoan nhảy trong nước. Có trời mới mấy ngày nay cô khổ tới cỡ nào. Nhớ năm đó, học quân sự mệt gần c.h.ế.t nhưng cô vẫn lết tắm rửa, bây giờ thời thế đẩy đưa đến nỗi phá vỡ giới hạn của .

Cô đang vui vẻ tắm rửa, Dịch Dương ở bên ngoài dăn cặn chuyện xong thì chậm rãi đẩy cửa bước .

Thương Lâm thấy tiếng mở cửa thì lập tức cảnh giác. “Anh… gì chứ? Đợi tắm xong .”

Giọng của Dịch Dương bình thản. “Cô cứ tắm , trong .” Tuy căn phòng lớn lắm nhưng một tấm bình phong lớn ngăn gian trong và gian ngoài. Đứng ở gian ngoài thì thể thấy gì cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-27.html.]

Thương Lâm vẫn còn thấy căng thẳng, nhất là khi thấy bóng Dịch Dương ngày càng gần, dựa tấm bình phong. “Anh … chẳng ?”

“Nè, đây là quần áo của cô.” Những ngón tay thon dài cầm lấy bộ quần áo trắng tinh của con gái, đặt lên vách bình phong. “Mấy mang theo ai là con gái, cô tự lực cánh sinh .”

Hắn bước tới bên chiếc bàn, xuống. Cuối cùng Thương Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng động tác tắm rửa cũng nhanh hơn nhiều.

“Lúc cô từ chỗ Cao Trầm trốn mang theo tiền ?” Dịch Dương hỏi. “Sao mà thê thảm đến thế?”

“Có chứ, nhưng vì để che mắt khác nên đành giả ăn mày.” Cô thở dài ngao ngán. “Ôm một đống tiền xin ăn, đang thực hiện nhiệm vụ thị sát dân tình đó.”

“Không!” Dịch Dương nghiêm khắc . “Bình thường chúng gọi đây là lừa đảo.”

Thương Lâm: “…..”

Cuối cùng Thương Lâm cũng tắm rửa xong. Cô vây một cái khăn tắm ngắn ngủn quanh bước khỏi bồn tắm, tới lấy bộ quần áo nóc bình phong. Dịch Dương chống cằm bóng lờ mờ tấm bình phong, những đường cong lả lướt quyến rũ, khi tay giơ lên cao thì bộ n.g.ự.c rung rinh, còn cả đôi chân thon dài miên man, khiến ánh mắt trở nên sâu thẳm khó đoán.

Khi Thương Lâm mặc quần áo xong, từ bình phong bước thì Dịch Dương trở với dáng vẻ đạo mạo, thản nhiên đó uống . Cô cầm cái khăn lau mái tóc dài, đối diện với . “A, điểm tâm ăn nè!” Cô bốc lấy một miếng bánh hạnh nhân bỏ miệng.

Đôi môi đỏ hồng căng mọng chu lên, ăn miếng điểm tâm một cách say sưa. Khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay trắng trẻo sạch sẽ, những giọt nước từ tóc nhỏ xuống mặt cô, khiến cô hệt như một đóa sen trắng trong làn mưa, hết sức xinh .

Thương Lâm ăn một hết ba miếng bánh, lúc mới phát hiện Dịch Dương vẫn luôn thì nghi hoặc hỏi: “Anh gì đó?”

Dịch Dương thôi nữa, thản nhiên : “Không gì, chẳng qua cảm thấy Hạ Lan Tích hơn cô nhiều thôi.”

Tuy Thương Lâm cũng cho là thế nhưng Dịch Dương thì hết sức khó chịu. Cô hừ một tiếng cúi đầu uống , thèm để ý đến .

“Ăn xong thì chúng xuất phát thôi.” Dịch Dương dậy. “Phải để về tới Nam Sơn khi mặt trời lặn ngày mai.”

“Hả?” Thương Lâm tròn mắt. “Phải ngay ?” Cô còn tưởng là thể ngủ một giấc thật thoải mái chứ.

“Đương nhiên.” Dịch Dương . “Lẽ nào cô để phát hiện hoàng đế và hoàng hậu cùng mất tích ?”

Nhắc tới chính sự, Thương Lâm cũng trở nên nghiêm túc. Cô rút sợi dây buộc tóc , định cột tóc lên, vẻ sẵn sàng cho việc xuất phát. “Vậy kể vụ thích khách hôm đó là thế nào.”

Loading...