Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, Dịch Dương cụp mặt xuống, dò hỏi: “Em thế?”
Thương Lâm vội vàng cúi đầu xuống, cảm thấy khóe mắt cay cay, còn kịp gì thì nước mắt rơi xuống.
Cô nhớ hôm tỉnh ở bệnh viện, y tá với cô bạn ở bên cạnh cô thật là trai, đó cô thấy Mạc Đình Hiên thì cứ ngỡ là y tá . bây giờ nghĩ , cô y tá lẽ là Dịch Dương…
Hắn cứu cô từ trong tay tên cướp, đưa cô tới bệnh viện nhưng vì nguyên nhân nào đó mà thể đợi đến khi cô tỉnh vội . lúc đó, Mạc Đình Hiên đến bệnh viện thăm bạn, nhận cô học cùng trường nên tiện thể chăm sóc một chút.
Vì thế, cô liền tưởng là Mạc Đình Hiên cứu cô.
Tuy hiểu lầm nhanh chóng rõ nhưng lúc cô động lòng với , ánh mắt cũng khác . Mạc Đình Hiên vốn là một trai xuất sắc, một khi cô động lòng thì càng khó mà kiềm chế .
Sau khi rũ bỏ mối tình , Thương Lâm từng nghiêm túc xem xét sự si mê cuồng dại của đối với Mạc Đình Hiên trong bao nhiêu năm, cuối cùng kết luận rút là: Tuy rằng đó cô thích Mạc Đình Hiên là vì bản sức thu hút nhưng nếu nghiêm khắc mà truy nguyên vấn đề thì sự động lòng lúc ban đầu là do cô hiểu lầm, tưởng là cứu .
Cô vẫn luôn nhớ dáng mơ hồ , cho cô chỗ dựa vững chãi lúc cô dựa .
Cho nên, thật bao nhiêu năm nay cô … yêu sai ?
Nếu lúc rời khỏi đó khi cô tỉnh thì chăng, bọn họ sẽ để lỡ lâu như ?
Bọn họ như thế, rốt cuộc là duyên vô duyên đây?
“Thương Lâm?” Hắn gọi tên cô, giọng nghiêm túc. “Có đến.”
Thương Lâm cả kinh, lúc mới phát hiện đúng là tiếng đang từ xa đến gần, hướng về phía bọn họ.
Bây giờ mà chạy thì kịp nữa , Thương Lâm dùng sức ôm lấy cánh tay của Dịch Dương, dìu dậy. “Chúng trốn đó .” Cô chỉ một cái hẻm tối đen cách đó xa, nhỏ.
Hai trốn trong hẻm, bên cạnh một đống nan tre và sọt tre. Thương Lâm kéo chúng chắn và Dịch Dương, từ khe hở ngoài, quan sát tình hình.
Khi cô những việc , động tác nhanh nhẹn tháo vát, giống như là chút ảnh hưởng nào . thực chỉ một cô rõ, trái tim trong lồng n.g.ự.c đang đập nhanh và loạn.
Thậm chí cô còn dám đầu .
Những đó từ từ xuất hiện trong tầm mắt của cô, là hai đàn ông, vì cách quá xa nên cô thấy rõ mặt. Thương Lâm vực dậy bộ tinh thần thì mới thể vài lời đối thoại của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-67.html.]
“Mày chắc là chạy trong ?”
“Chắc chắn ả ở xung quanh đây, tao nhặt cái .” Hắn giơ thứ gì đó lên, Thương Lâm sờ lên hông thì mới phát hiện túi thơm mất. “Không tên hôn quân trốn chung với ả ?”
“Hôn quân thương nặng nên chắc chắn là chạy xa , chúng tìm xung quanh đây thôi.”
“Cũng …”
Nói xong, quả thực bọn họ xem xét xung quanh. Trái tim Thương Lâm gần như là vọt khỏi lồng ngực, tay bất giác nắm thật chặt.
Bọn họ sẽ phát hiện mất! Chắc chắn sẽ tìm !
Mấy gần như là khẳng định bọn họ ở gần đây nên tra xét mỗi một ngóc ngách cẩn thận, lâu nữa sẽ tìm đến con hẻm , đến lúc đó bọn họ thật sự còn đường trốn!
Không, thật vẫn còn cơ hội để trốn thoát!
Tầm mắt của bọn họ hề về hướng , nếu cô bước nhẹ chân thì thể thoát từ đầu bên con hẻm.
Dịch Dương…
Ánh mắt Thương Lâm về phía gương mặt tái nhợt của Dịch Dương. Hắn nhắm mắt , dường như quan tâm đến thời khắc ranh giới sống c.h.ế.t mong manh , vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh.
Thương Lâm mím môi. Dịch Dương thương nên đương nhiên bước chân sẽ vững, trong quá trình chạy trốn thể phát âm thanh gì. Nếu cô mang theo thì kết quả cuối cùng sẽ là cả hai đều bắt.
Vậy thì chỉ còn cách…
Cô bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cổ . Khi hai ngủ chung, cô thích như , ôm cổ , vùi mặt lồng n.g.ự.c của , tiếng tim đập nhịp nhàng. Thình thịch, thình thịch, giống như là tiếng trống quy luật.
Mỗi như , cô đều cảm thấy yên tâm.
Đôi môi xinh kề sát tai , cô dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, chậm rãi : “Dịch Dương, chúng chia tay .”
Cơ thể cánh tay cô bỗng cứng đờ, mở mắt , gần như cô với ánh mắt dám tin.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh mà đao kiếm cũng thể lay chuyển biến mất vì câu của , Thương Lâm khẽ mỉm , nên tự hào vì chuyện .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Em nghĩ chắc hẳn mấy ngày nay cũng nhận em vẻ rối rắm. Bởi vì em phát hiện hình như hề yêu .” Cô thật nhỏ. “Thì là do thấy quá trai nên bệnh mê trai tái phát, khi ở bên em mới dần cảm thấy hình như cảm giác của sai . Em hề thích , em chỉ ỷ mà thôi… Làm chuyện hiểu lầm như em cũng thấy với lắm, cho nên với thế nào.”