Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-02-26 14:35:12
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phản ứng của cô cho Tô Kị câu trả lời. khi nghi vấn cứ lởn vởn trong lòng đáp án thì cảm thấy càng mơ hồ.

Khi Quý Nam với bọn họ tiếng nức nở của Hạ Lan Tích gây chú ý, còn cô ngừng chạy như điên thì nghi ngờ bọn họ mắc bẫy của cô. Hắn nghĩ lẽ Dịch Dương ở ngay gần đấy, còn Hạ Lan Tích thì cố ý dẫn truy binh chỗ khác.

Nếu đổi thành một khác chuyện thì sẽ ngạc nhiên cho lắm, nhưng đây là Hạ Lan Tích, là cô ả Hạ Lan Tích bạc tình bạc nghĩa, khinh bỉ phỉ nhổ! Cô sẽ vì phu quân của mà hy sinh tới mức ?

“Cô… tối qua là cố ý ?” Cuối cùng thì cũng hỏi miệng. “Cô cố ý lấy mồi nhử, chỉ vì khiến cho Từ Triệt thể chạy trốn?”

Thương Lâm mất tự nhiên, đầu chỗ khác, trả lời .

Nói cách khác là đang ngầm thừa nhận.

Tô Kị bỗng nhiên thấy phiền não, nhịn lạnh vài tiếng. “Đáng tiếc, dù cô vĩ đại hy sinh nhiều như thế thì vẫn ơn . Bây giờ hoàng cung Đại Ngụy, còn cô thì rơi trong tay . Nói thật, cô từng nghĩ tới kết cục của ?”

Thương Lâm chú ý đến nữa câu của , chỉ tinh ý nắm phần mà quan tâm. “Chàng về hoàng cung ? Chàng chứ?”

Tim Tô Kị bỗng như thắt . Vừa nhiều như , ánh mắt của cô vẫn luôn ảm đạm, nhưng khi tên của thì bỗng nhiên sáng rực lên. Đôi mắt trong veo như hồ thu đầy mong đợi, vẻ kỳ vọng bên trong chút che giấu.

Hắn định quan tâm tới cô, nhưng lẽ vì ánh mắt quá nóng bỏng nên bất giác trả lời. “Phải, về cung .”

Trái tim thấp thỏm bất an của Thương Lâm cuối cùng cũng yên tâm. Cô nhịn mà nở nụ . Cùng lúc đó, mắt cũng tự dưng thấy cay cay.

Cô bối rối đầu sang chỗ khác, dùng tay áo che mặt, để cho Tô Kị thấy bộ dáng rơi lệ của .

Đương nhiên Tô Kị hiểu ý cô, từ từ dời mắt sang nơi khác, đợi khi cảm xúc của cô bình tĩnh một chút thì mới ung dung hỏi. “Rượu hâm nóng , uống một ly ?”

Đêm rằm tháng giêng đúng là lạnh cắt da cắt thịt, cô mặc áo choàng, tay lạnh tới mức đỏ bừng lên. Để cô uống chén rượu để ấm cũng , nếu bệnh thì cũng gặp phiền phức.

Nghĩ thế, Tô Kị cảm thấy đúng là kẻ lương tâm trong một đám cướp, rỗi lo lắng cho sức khỏe của con tin. Ai ngờ con tin chút cảm kích mà còn cộc cằn trả lời một câu “ cần”, đó gì nữa.

Hắn nhịn , nhíu mày. “Ta khuyên cô đừng mà cáu kỉnh nọ, là bệ hạ của cô, lòng kiên nhẫn để dỗ dành cô .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-70.html.]

Thương Lâm cố nhịn nhưng cuối cùng nhịn nữa. “Ta đại ca , ngủ mười hai canh giờ, ăn uống gỉ cả, bây giờ tỉnh ngươi bảo uống rượu? Cho dù ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t thì cũng cần dùng cách thức chứ!”

Tô Kị sững sốt, đoán là Thương Lâm sẽ trả lời như , càng ngờ là cô sẽ dùng giọng điệu để chuyện với . Trước , mỗi khi gặp , cô luôn là một hoàng hậu đoan trang và chừng mực, sẽ uy h.i.ế.p một cách ngấm ngầm, thần thái luôn luôn cao quý, thể xâm phạm. lúc , cô là một tiểu cô nương nổi giận đùng đùng, một tiểu cô nương liên tục gặp biến cố, cuối cùng vứt bỏ lớp ngụy trang.

Lúc mới nhớ tới, thật thì cô cũng chỉ mới mười bảy tuổi.

***

Đêm hôm đó, Thương Lâm trong đình lục giác ăn bữa cơm đầu tiên hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Tô Kị lệnh bao lâu thì hầu mang thức ăn lên. Trong cái tô sứ trắng là mì sợi nóng hổi, thơm lừng. Trên mặt là một cái trứng chiên vàng ươm, nước dùng là nước xương gà thơm phức, khiến ăn một muỗng là nhịn phát lời tấm tắc.

Thương Lâm đói tới mức choàng váng, lúc thèm giữ gìn hình tượng gì nữa, bưng cái tô lên mà ăn. Tô Kị vốn đang xoay đầu sang một bên ngắm phong cảnh nhưng dần dần, động tác của cô thu hút. Cô gái mặc quần áo hoa, dung mạo xinh xắn, tai còn đeo hoa tai viên ngọc đỏ quý giá, lẽ đang cầm hoa cắm bình, thấp thoáng bức rèm châu. lúc giống hệt như một nông phụ thô lỗ, bưng tô mì ăn ngấu nghiến chút hình tượng.

Hắn khỏi nghĩ ngợi, một ngày một đêm cho ăn cơm chăng là quá đáng, ép trở nên như

Phía bên , cuối cùng Thương Lâm cũng ăn xong, chắp hai tay ngực, thành kính . “Cảm ơn chiêu đãi.” Cô ngẩng đầu Tô Kị. “Ngươi còn việc gì nữa ? Không thì .”

Thấy cô ung dung như đang khách ở nhà khác, Tô Kị nên gì mới , đành gật đầu cho xong. Thương Lâm mỉm , dậy mất.

Cô cũng quyết định , đối phương gì cô , nếu thế thì chỉ còn cách tình hình mà hành động. Để tiện cho hành động , hết nên phối hợp một chút thì hơn.

Nếu thể chạy thoát khỏi tay Cao Trầm, mà Tô Kị là bằng hữu của Cao Trầm thì cô tin là còn cơ hội. Chỉ cần cô còn ở trong lãnh thổ của Ngụy Quốc mà bắt về Yến Quốc thì vẫn khả năng…

Yến Quốc…

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô bỗng giật một cái, những chi tiết cô bỏ quên bỗng nhiên nảy lên trong đầu.

Tối hôm qua, đường phố Cận Dương, Tô Kị và hai đàn ông gọi Dịch Dương là… Ngụy hoàng?

Cô chỉ một vài gọi như thế, đó chính là những sứ thần của Yến Quốc. Nếu một Ngụy Quốc, cho dù gọi Dịch Dương là bệ hạ thì cũng sẽ gọi Ngụy hoàng.

Lẽ nào, phận thực sự của Tô Kị – đại hiệp Lĩnh nam – là… của Yến Quốc?

Loading...