Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-02-27 12:33:54
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Kị xuyên qua tấm vải thưa màu đen để Thương Lâm. Cô bên cạnh Ngụy Hoàng, vẫn cúi đầu, bọn họ, bộ dáng trông như phép tắc nhưng những ngón tay thon dài thì nắm lấy tay Ngụy Hoàng và véo một cái, giống như đang trừng phạt.

trẻ con.

Mắt lóe lên, khi lên tiếng thì giọng trở nên vô cùng lạnh lẽo. “ như Ngụy Hoàng đoán, tại hạ cho hoàng hậu nương nương uống một thứ cho lắm.”

“Là thứ gì?”

“Nam Cương cửu thanh .”

Nghe giọng của Tô Kị thì hình như đó là một cái tên ghê gớm, nhưng hai ở đối diện xong thì im lặng. Một lát Dịch Dương mới từ tốn lên tiếng, giọng đầy vẻ hiếu học, xin thỉnh giáo: “Đó là thứ gì ? Ta qua.”

Tô Kị: “…..”

——————————-

[1] Nguyên tác: Tam nguyệt tam nhật thiên khí tân, Trường An thủy biên đa lệ nhân. Hai câu thơ trong Lệ nhân hành của Đỗ Phủ

“Nam Cương cửu thanh .”

Nghe giọng của Tô Kị thì hình như đó là một cái tên ghê gớm, nhưng hai ở đối diện xong thì im lặng. Một lát Dịch Dương mới từ tốn lên tiếng, giọng đầy vẻ hiếu học, xin thỉnh giáo: “Đó là thứ gì ? Ta qua.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Kị: “…..”

Thị vệ ở bên cạnh thấy thế thì nhịn nữa, kề sát tai Dịch Dương thì thầm vài câu, lúc mới giật hiểu . “Thì là thế .”

Lúc nãy Thương Lâm những lời thị vệ nên lập tức níu áo Dịch Dương, phổ cập giáo dục. “Là cái gì ? Em .”

Dịch Dương vỗ tay cô. “Ngoan, lát nữa gải thích với em .” Ánh mắt dịu dàng là thế nhưng khi về phía Tô Kị thì lập tức trở nên sắc lẹm. “Vậy thế nào thì ngươi mới chịu giao thuốc giải ?”

Tô Kị phu thê hai sánh vai bên , mặt chút cảm xúc. “Chỉ cần Ngụy Hoàng đồng ý với một điều kiện.”

***

Ba lớp rèm lụa mỏng phất phơ như sóng nước, Thương Lâm ôm cái chăn dày trong đó sách, thỉnh thoảng đưa tay nhặt lấy một miếng bánh hạnh nhân trong chiếc đĩa vàng ở kế bên gối lên ăn.

Đang xem say sưa thì giường bên cạnh lõm xuống một chút, mắt cô vẫn tiếp tục sách, chỉ thuận miêng hỏi: “Anh xong việc ?”

Mãi một lúc mà câu trả lời.

Cô buồn bực đầu thì thấy Dịch Dương đang chằm chằm bàn tay gác chiếc đĩa vàng của . Những ngón tay trắng nõn nà sờ qua sờ trong đó, định chọn một miếng điểm tâm hợp ý.

“Nhìn cái gì mà ?” Cô định rụt tay về nhưng nắm chặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-94.html.]

“Anh ăn cái đó.” Anh .

“Muốn ăn thì lấy tay bốc ?” Cô lầm bầm, nhưng vẫn thuận theo ý , nhặt miếng bánh lên bỏ miệng . “Nè.”

Anh khẽ mỉm , nhoài lên để ăn miếng điểm tâm miệng. Tư thế quá ám , Thương Lâm hổ nghiêng đầu qua, định đợi ăn xong là lập tức trốn xa.

tay bỗng nhiên thấy ươn ướt, cô giật run lên một cái, ngạc nhiên nắm lấy tay , miệng ngậm một ngón tay như đang nhấm nháp.

Giống như là định l.i.ế.m hết vị ngọt còn dính đó.

“Dừng !” Cô đỏ mặt phản đối, sức rút tay về, giống hệt một con mèo đang xù lông. “Anh thần kinh ?”

Khóe miệng Dịch Dương còn dính chút vụn bánh nhưng thèm để ý, chỉ mỉm cô, thở dồn dập. “Thì chỉ cần thừa nhận bệnh thần kinh là thể hôn tay em. Vậy , bệnh thần kinh đấy.”

Thương Lâm vẻ mặt dày vô sỉ của hết hồn, cô lườm một cái thật dữ dằn rúc nửa trong của giường, dùng chăn bọc kín như để tự bảo vệ.

Dịch Dương bóng lưng cô, trong đầu bất giác nhớ tới những lời thị vệ bẩm báo với lúc nãy trong thư phòng.

“Thuộc hạ ở một bên quan sát, khi xuất hiện, Tô Kị vẫn luôn ẩn một gốc cây cổ thụ gần Cận Thủy, ước chừng một chung mới chịu .”

“Hắn đang cái gì?”

“Đương nhiên là… bệ hạ và hoàng hậu nương nương.”

Nụ của Dịch Dương tắt một chút. “Trẫm hỏi chính là điểm .” Anh đầy sang bình tĩnh thị vệ. “Rốt cuộc là đang trẫm, hoàng hậu?”

Dường như thị vệ ngờ hỏi trực tiếp như thế nên ngẩn , nên trả lời thế nào. cuối cùng thì dám khi quân, chần chừ một lát vẫn thành thật : “Đang hoàng hậu nương nương.”

Những suy đoán trong lòng trở thành sự thật nhưng Dịch Dương vẫn biểu cảm gì đặc biệt, điều trong đôi mắt đen thẳm chứa thêm chút phức tạp rối ren.

“Hôm nay thấy Tô Kị, em gì với ?” Anh như chuyện gì, hỏi bâng quơ.

Thương Lâm tưởng rằng bàn việc đường hoàng nên thở phào một . “Ừm, thì gì để . Với phận và lập trường của em và hiện , đừng qua nhiều quá thì hơn.”

“À.” Giọng của thản nhiên. “Nghe giọng của em thì hình như em hề tức giận vì chuyện hạ độc em?”

“Em nên tức giận ?” Cô nhíu mày tự hỏi. “Hình như là nên tức giận. thật là lạ, em hề trách nhỉ? Hắn bắt em, đe dọa uy h.i.ế.p em, còn ép em uống thuốc độc, đó còn dùng nó uy h.i.ế.p chúng . Bao nhiêu chuyện như thế cộng em cách nào để hận nhỉ?” Cô càng càng ngạc nhiên. “Trời ạ, đừng là em mắc hội chứng Stockholm nha!”

Hội chứng Stockholm còn gọi là di chứng Stockholm, dùng để chỉ hiện tượng hại nảy sinh tình cảm đối với phạm tội, thậm chí còn ngược trợ giúp kẻ phạm tội. Loại tình cảm khiến cho hại nảy sinh hảo cảm với kẻ phạm tội, ỷ , thậm chí còn giúp đỡ việc .

Dịch Dương thấy danh từ quen thuộc thì trong đầu lập tức lóe lên những hiểu đối với hội chứng , sắc mặt cũng sa sầm theo đó.

Thương Lâm chỉ danh từ từ trong sách và hiểu nó một cách lơ mơ. Lần là buột miệng , nhưng ngờ khiến cho vốn tình cảm phức tạp suy nghĩ theo một hướng khác.

 

Loading...